Yến Loan ngồi vuốt mái tóc của Xuân Hạc, ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm đang ngắm nhìn cậu ngủ say trên giường. Đã hơn 100 năm trôi qua rồi, cô đã đợi cậu rất lâu, lâu không thể nhớ được. Bây giờ gặp lại cảm xúc như vỡ òa, sự vui mừng này không thể tả xiết. Yến Loan phất tay biến hóa ra một căn phòng tân hôn thật đẹp, căn phòng tân hôn giống như ngày xưa. Giống như quay lại thời điểm lúc hai người đang kết hôn vậy.
Xuân Hạc đang lim dim mắt bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, thấy có một bàn tay mềm mại đang vuốt tóc mình. Cậu ngồi bật dậy quay sang nhìn thì giật mình.
"Cô...cô là ai?"
Một cô gái? Đây không phải là nữ quỷ kia chứ? Nghe dân làng đồn nữ quỷ đó xấu xí đáng sợ lắm mà, tại sao lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp diễm lệ kinh động lòng người đến vậy. Xuân Hạc không khỏi ngạc nhiên nhìn cô, Yến Loan thấy cậu hốt hoảng như vậy thì cô khẽ bật cười.
"Hihi, đã hơn 100 năm rồi chúng ta mới gặp lại! Chàng không nhớ thiếp sao?"
Xuân Hạc ngớ người:
"Cái gì 100 năm cơ? Tôi và cô làm gì quen biết nhau đâu?"
Yến Loan vui vẻ nắm lấy tay của cậu nói nhẹ nhàng:
"Thiếp đã đợi chàng suốt 100 năm, từ khi chàng chết đi thiếp rất đau khổ! Không ăn không ngủ, cứ thế mòn mỏi đợi chàng tỉnh dậy trong vô vọng. Mà thiếp đã kiệt sức rồi qua đời, tưởng rằng chết đi là chúng ta có thể ở bên cạnh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-am-duong/2905035/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.