Sáng hôm sau Xuân Bá thức dậy mở cửa ra ngoài, ông hoảng hốt giật mình khi thấy con trai mình đang ngồi trước cổng nhà.
"Xuân Hạc!"
Xuân Bá gọi tên con trai, ông ngạc nhiên ngỡ ngàng bật ngửa, không thể tin được con trai của ông có thể sống sót trở về. Xuân Hạc nghe thấy có người gọi tên mình cậu quay đầu lại nhìn, rồi nở một nụ cười tươi rói.
"Là ai...ai gọi tên tôi vậy, hahahaha..."
Xuân Bá đứng hình khi nhìn thấy con trai cưng của mình có biểu hiện ngờ nghệch ngốc nghếch khờ khạo, ông dẫn con trai vào nhà Xuân Hạc lơ ngơ đi theo ông vào nhà. Cậu cứ cười cười như thằng dở hơi.
"Hihihi, chú đưa cháu đi đâu vậy chú?"
Xuân Bá nghe xong đứng hình mất 5 giây, ông lật đật để Xuân Hạc ngồi trên ghế rồi ông hỏi.
"Con không nhận ra ba sao con?"
Xuân Hạc lắc đầu:
"Không biết, tôi không biết, tôi là ai? Đây là đâu? Chú là ai?"
Nghe Xuân Hạc nói xong trái tim của ông như bị dao đâm vào đau nhói quặn thắt từng cơn, ông kiên nhẫn dạy cho con trai mình.
"Nghe đây, con tên là Xuân Hạc! Là con trai cưng của ba, ba của con tên là Xuân Bá là trưởng làng Hành Sơn này. Con có nhớ chưa con?"
Xuân Hạc vừa cười vừa gật đầu lia lịa:
"Dạ hihihi, con tên là Xuân Hạc, ba tên là Xuân Bá là trưởng làng Hành Sơn ạ!"
Xuân Bá lắc đầu cười khổ:
"Còn sống là tốt rồi! Còn sống là tốt rồi, không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-am-duong/2905033/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.