Hô hấp của Kim Chiêu chợt ngừng lại, tay chân cứng đờ, đầu óc trắng xóa tựa như đã mất kết nối.
Cô và Châu Bắc Tự nhìn nhau. Từ trong đôi mắt của thiếu niên, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ thấy hơi lạnh giống như mưa phùn bên ngoài.
Giờ phút này không biết phải làm sao nhưng Kim Chiêu ngây người rồi nghẹn mãi mới nói được một câu.
“Tớ có thể sờ tay cậu một cái được không?”
—— Tại sao lại đi theo tôi?
—— Tớ có thể sờ tay cậu một cái được không?
Châu Bắc Tự cau mày, đánh giá cô gái trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường.
Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài thì người trước mặt không giống kiểu người cuồng bám đuôi. Đồng phục học sinh màu xanh dương, vừa trắng vừa gầy, ngũ quan rất nhỏ, khuôn mặt thanh tú có hồn, đuôi mắt hơi cong lên, trong sự thanh thuần có điểm thêm vài phần xinh đẹp.
Đây là khuôn mặt khiến người ta gặp qua một lần là không thể quên được, trông vừa ngoan hiền vừa không có tính công kích, nhưng hành vi lại khác một trời một vực.
Anh im lặng không nói gì, ánh mắt thăm dò, sắc mặt còn trầm hơn trước.
Lúc nãy vì quá căng thẳng nên lời vừa nói ra khỏi miệng, Kim Chiêu đã linh cảm không ổn rồi, có lẽ đã bị coi là mấy kiểu người kỳ quái gì đó. Cô cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay trắng nõn vô thức siết chặt quai cặp.
“Tớ không hề có ý gì khác, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-vay-thieu-nu/3434592/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.