Không quá hai ngày, Tần Lĩnh dẫn đội trở về căn cứ. Bởi vì anh ta quay lại sau khi giật được một loạt thiết bị thí nghiệm đỉnh cao, địa vị của anh ta ngay lập tức tăng lên và trở thành con ruột của nhóm giáo sư tại Viện Nghiên cứu Kỹ Thuật. Họ đã gửi tất cả các loại vũ khí tinh vi cho Liệp Báo, biến Giang Xán Xán và đội trưởng Du Long Ngô Tử Ngạn chảy máu vì ghen tị.
Về phần Lăng Thần, hắn quả thực rất vững vàng vào thời khắc mấu chốt, sau khi tất cả các đội ra ngoài gây rối đã quay trở lại, hắn đã thay đổi phong cách cứng rắn thường ngày là giẫm mặt chiến đấu, trở nên rất Phật hệ. Hàng ngày, hoặc đi loanh quanh trong căn cứ với Diệp Tiêu, hoặc học nấu ăn trong phòng ăn và đút cho bé con nhà mình ăn. Nếu mà rảnh quá nữa thì sẽ đến Viện Nghiên cứu Kỹ thuật đi dạo, chờ cây bạch quả bắt đầu ra hoa, sau khi lá rụng đầy sân còn đầy vui vẻ dắt Diệp Tiêu đi dã ngoại.
Phong cách Phật hệ này của hắn chính là khi quân khu cùng Thánh Tài đang đánh nhau đầy khí thế ngất trời thì đã xây dựng bầu không khí năm tháng yên bình, làm dịu đi không khí của cả căn cứ.
Giảm Trọng Sơn còn khen ngợi Lăng Thần trước mặt Bạch Hoành Vân, nói rằng với tư cách là tổng chỉ huy, hắn rất ý thức được ảnh hưởng của tình trạng của mình đối với toàn đội, đồng thời cũng biết cách khéo léo xoa dịu cấp dưới.
Sau khi Lăng Thần nghe Bạch Hoành Vân nói thế thì thản nhiên xua tay nói, "Con cùng bé con trèo cây ngắm cảnh đây, mẹ nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều vào."
Giữa mày Bạch Hoành Vân tràn đầy sự mỏi mệt, nhưng ánh mắt rất sáng, "Sao mà dám nghỉ ngơi, nghiên cứu lõi khu vực trung tâm đã đến điểm mấu chốt, sắp có kết quả rồi. Ba con cả tuần rồi chỉ ngủ được ba tiếng, mới bị mẹ ép đi ngủ, ông ấy——" lời còn chưa nói xong, cách đó không xa truyền đến một tiếng "Ầm"rung trời, rõ ràng là một vụ nổ.
Lăng Thần vẫn đứng đầy lười biếng, tập mãi thành quen, hỏi, "Nhóm giáo sư Lôi đang làm nghiên cứu ạ?"
"Ừ, sáng sớm tinh mơ đã hét lên rằng một loại bom mới được nghiên cứu, có vẻ như đó là phiên bản thứ bảy. Hôm nay họ sẽ thử nó, họ đã thức ba ngày không ngủ, con không thấy tóc trên đầu giáo sư Lữ ngày càng giảm à, người cũng như già đi hai tuổi "
Lăng Thần sờ mái tóc của mình —— từ lúc giáo sư Quách nói Diệp Tiêu còn không chê hắn già, hắn cực kỳ để ý chữ "già" ấy..
Không chú ý tới trọng điểm sầu lo của Lăng Thần, Bạch Hoành Vân đặt ly cà phê xuống, "Con đi đi, đi đi, tranh thủ thời gian chơi với Diệp Tiêu đi, mẹ đi xem xem ba con có phải là nhân lúc mẹ không ở đó mà lặng lẽ đi làm nghiên cứu không."
Quay về từ Viện Nghiên cứu, mở cửa phòng ra, Lăng Thần liếc mắt một cái liền thấy Diệp Tiêu đang phát ngốc ngồi bên mép giường, bên cạnh còn đặt một con chim nhỏ làm bằng cỏ.
Lăng Thần đi tới cúi người xuống hôn cậu, Diệp Tiêu tự nhiên ngẩng mặt, môi hai người vừa chạm nhau liền trao nhau nụ hôn sâu. Sau khi tách ra, bàn tay ấm áp của Lăng Thần xoa gáy Diệp Tiêu, nhìn bộ dạng híp mắt đầy hài lòng của cậu, nhịn không được mỉm cười, "Thích tôi sờ em đến vậy hửm?"
Diệp Tiêu nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, "Thích ạ."
Xấu xa ghé sát lại, Lăng Thần trầm giọng hỏi, "Tối hôm qua thì sao, em có thích không?"
Vành tai Diệp Tiêu lập tức đỏ lên, cậu nhớ tới tối hôm qua đang tắm, Lăng Thần đột nhiên mở cửa đi vào, ôm chặt cậu, nhất quyết đòi cùng nhau tắm rửa, sau đó ôm cậu lên giường, đè cậu xuống, vừa hôn vừa liếm, từ trán đến ngón chân cậu, thậm chí đến đầu gối cũng không tha.
Lăng Thần: "Bây giờ anh mới biết cả người bé con chỗ nào cũng là điểm nhạy cảm."
Diệp Tiêu cầm con chim nhỏ bằng cỏ, vùi mặt vào trong lòng Lăng Thần, "Anh đừng...... Đừng nói nữa."
"Ha ha ha, được được," Lăng Thần cười ra, sung sướng đỡ mông bế cả người lên, "Không nói không nói nữa, nói nữa bé con của chúng ta sẽ nóng đến cháy mất, anh* mang em đi leo cây chơi!"
Thiết bị gây nhiễu do Viện Nghiên cứu Kỹ thuật sản xuất đã che giấu toàn bộ căn cứ, nhưng theo đó, phạm vi hoạt động cũng bị hạn chế. Sợ Diệp Tiêu nhàm chán, Lăng Thần nhàn nhã ôm Diệp Tiêu làm tất cả những đồ vật mà hắn từng chơi khi còn nhỏ, đồng thời còn dạy Diệp Tiêu chơi từng bước.
Có một lần bị Giang Xán Xán nhìn thấy, gã còn cười nhạo Lăng Thần muốn trẻ hóa tuổi, bị Lăng Thần hung ác trừng một cái chạy đi.
Khi đến cái cây lớn bên ngoài căn cứ, cả hai nhanh chóng trèo lên. Lăng Thần ngồi tựa lưng vào thân cây, thả lỏng người nhìn Diệp Tiêu đứng trên cành cây rậm rạp nhìn về phương xa.
Đôi mắt tràn đầy màu xanh tươi tốt, dày đặc vô tận, Diệp Tiêu nhìn quanh một vòng, sau đó khi nhìn thấy Lăng Thần vẫy tay, cậu liền vững vàng lao vào trong ngực Lăng Thần.
Ôm người trong lòng, Lăng Thần đưa tay vào trong quần áo Diệp Tiêu, sờ sờ eo cậu.
Gió từ xa thổi tới, mang theo cái mát của đầu thu, lá cây thổi xào xạc như tiếng thủy triều.
Lăng Thần lột viên kẹo sữa, cắn vào giữa hai hàm răng, cúi đầu đút cho Diệp Tiêu, nhân cơ hội hôn lần nữa.
Nhận thấy có gì đó chọc mình, Diệp Tiêu thỏ thẻ nói, "Chỗ này...... Không được."
Lăng Thần nhướng mày, "Thế chỗ nào mới được?"
Diệp Tiêu suy nghĩ một chút, "Ở đây dù sao cũng không được, sẽ ngã xuống đó ạ. Những chỗ khác... đều được."
Lăng Thần lại bật cười, nhé chóp mũi Diệp Tiêu, "Bé con sao lại ngoan đến vậy? Không làm chuyện đó ở đây đâu."
Trong thâm tâm hắn biết rằng Diệp Tiêu chỉ giống như một tờ giấy trắng, thậm chí hắn còn dạy cậu cách hôn, cậu còn vô cùng tin tưởng hắn, về cơ bản hắn dạy cậu cái gì cậu liền làm cái đấy, nói cái gì liền nói cái ấy, muốn gì cũng đều cho, ngoan đến mức chính Lăng Thần cũng cảm thấy áy náy.
Đầu ngón tay thô ráp của Lăng Thần chạm vào sống lưng của cậu, hắn nhếch lên khóe miệng hỏi, "Đêm qua bé con đã nói gì có nhớ không?"
Diệp Tiêu gật đầu, "...... Nhớ ạ."
"Nói cho tôi nghe lại có được không?"
Diệp Tiêu nhẹ nhàng hít vào một hơi, đặt tay lên trên vai Lăng Thần, ghé sát bên tai hắn thẹn thùng nói, "Anh ơi...... Bên trong ngứa." Bởi vì ngại ngùng nên giọng nói cậu run rẩy, hơi thở phả vào ốc tai giống như cái móc nhỏ.
"Mẹ nó," Lăng Thần cảm thấy mình đúng là tự tìm đường chết, trên người căng đến khó chịu, hắn đè Diệp Tiêu trong lòng hôn một lát, trong lòng vừa nóng vừa mềm, hôn khóe môi Diệp Tiêu hỏi, "Có yêu tôi không?"
"Yêu anh ạ."
"Tôi cũng yêu em." Trong hai mươi bảy năm qua, Lăng Thần chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ thích một người nhiều đến mức đi đâu cũng mang người đó trong túi, kể cả khi người đó chết, hắn cũng muốn mình chết muộn hơn cậu.
"Bé cưng ơi, chiếc kẹo cuối cùng em ăn trong đời chỉ có thể là do tôi cho. Lỡ tôi bỏ đi trước em và em đói, rét, nửa đêm gặp ác mộng thì sao?"
Một câu không đầu không đuôi, Diệp Tiêu lại hiểu, "Vâng."
Lăng Thần nắm lấy tay trái của Diệp Tiêu, mở ngón áp út ra, dùng răng cắn một vòng tạo thành vết răng: "Khi mọi chuyện kết thúc, anh trai sẽ dẫn em đi mua một chiếc nhẫn, đeo vào ngón này, em có muốn không?"
"Muốn ạ!" Diệp Tiêu cũng học theo Lăng Thần, để lại một vòng dấu răng ngay ngón áp út của hắn, mỉm cười với Lăng Thần, "Em cũng mua nhẫn cho anh." Nói xong, cậu chần chờ, "Nhưng hình như em không có tiền."
Lăng Thần nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cậu, đùa, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Diệp Tiêu nghiêm túc hứa, "Em sẽ cố gắng kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, nuôi anh."
Lăng Thần nghiêm túc gật đầu, "Ừ, vậy tôi chờ bé con kiếm tiền mua nhẫn cho tôi, nuôi tôi."
Trong phòng ăn, Giang Xán Xán và Giảm Lan đứng cùng nhau, nhìn lên tấm biển ghi sự việc treo trên tường. Tấm biển do họ tự tay làm nhưng mà chữ hai người đều xấu như chó nên không dám viết, họ thậm chí còn phải đi tìm tất cả những người có thể viết đẹp nhất đến ghi.
"Ngày 22 tháng 9, tiết thu phân. Viện Nghiên cứu Kỹ thuật đã cập nhật hệ thống che giấu phòng thủ căn cứ lên phiên bản 11.0; cây giống khoai lang trong bãi thử nghiệm đã cao hơn ba cm; bom C3 được cập nhật để mở rộng phạm vi nổ; trận đấu của Du Long với Liệp Báo, Liệp Báo thua."
"Ngày 25 tháng 9 là Tết Trung thu. Không ai biết làm bánh trung thu; Viện Nghiên cứu Kỹ thuật nâng cấp hệ thống che giấu phòng thủ căn cứ lên phiên bản 11.1; ngô đã ăn được; thành viên Du Long bị bắt quả tang ăn trộm ngô và bị phạt phụ trọng chạy ba tiếng; khoai tây đã mọc. Liệp Báo thi đấu với đội dự bị, Liệp Báo lại thua."
"Ngày 7 tháng 10, sương lạnh. Viện Nghiên cứu Kỹ thuật cập nhật súng cối hạng nhẹ, cập nhật cụm súng máy L09, cập nhật lựu pháo gắn trên xe A9; cá con trong ao thí nghiệm được xác nhận sống sót trước sự thay đổi của nhiệt độ nóng lạnh; lúa mì có khả năng chống chịu thiên tai ổn định; khoai lang có thể ăn được."
Giang Xán Xán đang gặm một chiếc bánh bao cứng trong khi nhìn vào bảng ghi sự kiện treo trên tường, cảm thấy giác ngộ.
"Làm sao có thể các giáo sư ở Viện Nghiên cứu Kỹ thuật đang nỗ lực cứu thế giới, còn chúng ta đều không hoàn thành công việc của mình mà còn kéo chân sau? Nhưng người anh em ơi, nhìn xem, Liệp Báo cũng thảm quá hahaha, lần nào cũng thua, lần nào cũng rửa chén, Xán gia anh đến giờ còn chưa có cơ hội rửa chén!"
Giảm Lan dựa vào cây súng bắn tỉa màu xám hạng nặng, "Ha, anh quay đầu lại đi."
Giang Xán Xán không chút nghi ngờ quay đầu lại liền đối diện với gương mặt lạnh như băng của đội trưởng đội Liệp Báo Tần Lĩnh. Hắn khoa trương nhảy thẳng về đằng sau, vỗ ngực, nhiệt tình thân thiện, "Sẹo ca, anh đến ăn cơm seo!"
Tần Lĩnh lúc trước dẫn đội ra ngoài cướp vật tư, lúc về thì phía đuôi mắt có thêm một vết sẹo, từ đó có thêm biệt danh là "Sẹo ca".
Muốn dỗi Giang Xán Xán, nhưng thua chính là thua, Tần Lĩnh chỉ để lại một câu, "Lần sau nhất định sẽ thắng." Nói xong liền quay người đi lấy bánh bao.
Giang Xán Xán thở phào một hơi, nhỏ giọng lảm nhảm với Giảm Lan, "Khí tràng của sẹo ca ngày càng đáng sợ, hình như là sau lần ảnh trở về từ nhiệm vụ lần trước, trên người liền có luồng sát khí không thể giải thích được!"
Giảm Lan gật đầu, "Người ta nói rằng thành viên Liệp Báo đã giả vờ là một tổ chức lính đánh thuê. Họ dũng cảm đến mức tiến vào căn cứ phụ của Thánh Tài dưới danh nghĩa hợp tác đàm phán. Trong căn cứ đó có một viện nghiên cứu nghiên cứu vũ khí sinh học và dùng người làm thí nghiệm, sau khung cảnh thảm thương, Tần Lĩnh cho nổ tung căn cứ, đoán chừng bóng ma vẫn còn đó, tâm trạng cũng chưa tốt được."
Giang Xán Xán cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh thảm thương khi đó, xoa xoa cánh tay, "Là anh anh cũng bị ám ảnh nữa là." Gã vỗ cái đầu đinh của mình, nhớ ra, "Đúng rồi, Tiểu Mộc vẫn còn thảo luận chuyện với Thần ca, anh phải mang mấy cái bánh bao qua cho ẻm."
Giảm Lan đi theo, "Ừ, em cũng muốn đi tìm Thần ca, đi cùng đi."
Lúc này, máy liên lạc của hai người đồng thời vang lên, Giảm Lan mở ra nhìn, Giang Xán Xán lười nên nghiêng người qua đọc, "1 giờ rưỡi họp?"
Giảm Lan nghĩ nghĩ, trong lòng có ý, "Chắc là có chuyện muốn thông báo."
Lúc 1h25, văn phòng không mấy rộng rãi của Lăng Thần đã chật kín người. Đầu tiên hắn giúp Diệp Tiêu pha một cốc sữa, sau đó ngồi vào sau bàn làm việc.
"Gần đây mọi người thế nào rồi?"
Giang Xán Xán chen vào bên cạnh Giang Mộc, lẩm bà lẩm bẩm, "Lời mở đầu này khiến tui cực kì sợ hãi......"
Ngô Tử Ngạn hỏi thẳng "Chỉ huy, có phải bên phía căn cứ tạm thời và Thánh Tài có tiến triển gì không?"
Lăng Thần gật đầu, Giang Mộc đúng lúc nói, "Có tin tức gửi đến, Thánh Tài đã rút về, căn cứ tạm thời bị đánh nát bét."
Mọi người đồng thời phóng ánh mắt về phía Lăng Thần.
Lăng Thần dựa vào lưng ghế, giọng điệu lười nhác, "Nhìn tôi làm gì?"
Giang Xán Xán hỏi ra tiếng lòng của mọi người, đè xuống hưng phấn, "Thần ca, có phải mình có thể đi làm gì đó rồi không?"
Ngô Tử Ngạn nói tiếp, "Đúng thế, mấy anh em dạo này rảnh đến mọc nấm, mấy hôm trước anh em cấp dưới của tôi còn xung phong nhận viện đi giúp bên viện nghiên cứu cuốc đất nhổ cỏ."
Tần Lĩnh lập tức vạch trần, "Mấy người làm như vậy chẳng lẽ không phải để xây dựng mối quan hệ, để có thể có được vũ khí mới nhất sau?"
Ngô Tử Ngạn: "......" Hắn tạm dừng hai giây, quyết định làm bộ không nghe thấy, kéo trọng điểm về, "Cho nên Thần ca, tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
"Tiếp theo," nhòm thấy mọi người dỏng tai lên, Lăng Thần cong tay gõ mặt bàn, "Tiếp tục giúp nhổ cỏ trồng trọt đi"
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của mấy kẻ chán đến mức mọc nấm, Lăng Thần bổ sung, "Sau khi tin tình báo được xác nhận, chúng ta sẽ ra tay, mọi người cứ chuẩn bị trước đi."
Giang Xán Xán đứng phắt dậy, "Mục tiêu của chúng ta là gì?"
Ngô Tử Ngạn cùng với đội trưởng Dương Tiêu và Trương Nghĩa của đội dự bị vô cùng ủng hộ, "Đi gây rắc rối thôi! Tiến tới thành công!"
Lăng Thần vẫn nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, "Trận chiến này, mong mọi người có thể giải quyết trong một lần, chỉ có thể thành công không được phép thất bại. Viện Nghiên cứu Kỹ thuật đã nhận lời, vũ khí mới nhất đều được phân phát cho tất cả mọi người, nhưng sau khi xong, mỗi một người đều phải nộp báo cáo dùng thử 8000 chữ, có ý kiến gì không?"
"Không có ý kiến gì cả! Có là 10000 chữ cũng phải nghẹn ra!"
"Đúng, ăn tối xong thì ở lại, chúng ta mở họp trong phòng ăn, đến lúc đó lão tướng quân sẽ đến để chủ trì hội nghị, nhớ lau bàn cho sạch."
Động tác của mọi người nhất trí đáp, "Rõ!"
Giảm Trọng Sơn đến sau giờ cơm tối, phòng ăn vốn đang cãi nhau ồn ào bỗng trở nên im lặng. Dựa chiếc nạng trong tay vào cửa, ông từng bước đi đến chỗ ngột của mình. Ông cởi bộ đồng phục bệnh nhân, mặc lại bộ quân phục, huân chương ngôi sao vàng trên vai mang theo hàng chục năm chiến tranh cùng lửa đạn.
Ngồi xuống ghế, thân hình Giảm Trọng Sơn đĩnh bạt, dáng vẻ già nua bị tiêu tán từ tinh thần hiên ngang khí phách như con ngựa sắt thấm từ tận xương. Ông đảo mắt qua từng người, ánh mắt thiếu đi sự uy nghiêm ngày xưa, nhiều thêm sự ôn hòa, "Lúc đi tới cửa, ta còn đang suy nghĩ nên nói cái gì."
Mọi người an tĩnh nghe.
"Ta từng nói với Lăng Thần, ngồi ở vị trí chỉ huy, cháu phải nhớ rằng mọi mệnh lệnh đều liên quan đến mạng sống của mọi người, mạng sống của con người không thể coi thường, cháu phải cẩn thận.
Ngày nay, người có chức cao không kiềm chế được tham vọng, dục vọng, coi thường mạng sống con người, không màng đến số mệnh của chủng tộc, quân khu bị địch hối lộ, xúi giục, uy hiếp, xâm nhập, khống chế, tất cả đều là sỉ nhục.
Nhưng trong đêm tối nhất mới có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng nhất. Chúng ta cùng rất nhiều người khác chưa bao giờ từ bỏ hy vọng sống và chưa bao giờ cam lòng nán lại trong thế giới ảo chỉ để kéo dài hơi tàn. "
Một tiếng "Ầm" trầm đục vang lên, khiến chiếc đèn treo trong phòng ăn rung lắc. Giảm Trọng Sơn cười nói, "Các giáo sư già của Viện Nghiên cứ Kỹ Thuật từ trước đến nay cũng chưa bao giờ từ bỏ."
Mọi người đều cười lớn.
Giảm Trọng Sơn vuốt phẳng nếp nhăn bên góc áo, nhìn mọi người chăm chú, "Chủng tộc của chúng ta đã chiến đấu với trời và đất từ hàng triệu năm trước để chúng ta có thể phát triển mạnh mẽ cho đến ngày nay. Ngày nay, chúng ta đang chiến đấu vì sự sống của mình với kẻ thù. Khi chúng ta rời khỏi thế giới của Noah thì phải cùng tranh đấu với mệnh trời."
Ông dịu giọng lại, mang theo tâm hồn cởi mở và cứng rắn do kinh nghiệm thế gian ban tặng, "Chỉ là tranh giành mạng sống mà thôi, có gì khó khăn? Có gì phải sợ?"
Lăng Thần đứng lên, trên người bớt đi sự lười biếng thường ngày, mang thêm nhiều phần nghiêm túc bình tĩnh, giọng nói vang vang, "Chư vị, kẻ thù của chúng ta không phải là bất khả chiến bại, lưỡi đao của chúng ta sắc bén. Chúng ta dũng mãnh không sợ chết, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!"
Vài giây sau, vẻ trang nghiêm biến mất, khóe môi hiện lên một nụ cười: "Nhưng tôi để lời nói ở đây, mọi người đừng có mơ mà chết, đợi tới khi mọi người kết thúc, tiền mừng cưới phải trả hết, ai cũng đừng mong trốn được!"
Giang Xán Xán dẫn đầu, cả một phòng ăn lại cười ầm lên.
Vành tai Diệp Tiêu nóng lên, bàn tay không cầm trường đao kéo cổ tay áo Lăng Thần dưới gầm bàn. Không ngờ Lăng Thần trực tiếp cúi đầu, ngay trước mắt mọi người hôn lên môi Diệp Tiêu một cái thật mạnh.
Trong phòng ăn im lặng một lúc, sau đó là tiếng hò reo rung chuyển cả căn cứ và tiếng đập bàn.
"Công khai ngược chó! Tôi muốn khiếu nại!"
"Má nó cay mắt quá! Ông đây sống 26 năm rồi còn chưa có nụ hôn đầu đó!"
Mà Diệp Tiêu kinh ngạc hai giây, không từ chối, bàn tay nắm chặt lấy áo Lăng Thần, bờ mi run rẩy nhắm hai mắt lại.
Ngay sau khi màn đêm buông xuống, các lịch trình hành động lần lượt được ban hành. Giảm Lan xem xong trầm mặc mấy giây, sau đó đi đến phòng làm việc của Lăng Thần.
Lúc cô đẩy cửa ra thì nhìn thấy Diệp Tiêu gối đầu lên đùi Lăng Thần ngủ say, Giảm Lan bước nhẹ chân, do dự không biết có nên vào không.
Lăng Thần tỏ vẻ không sao hết, "Dạo gần đây bé con không thích về phòng ngủ, thích dính anh ở văn phòng, nhóm giáo sư Quách đã đưa cho em ấy tai nghe cách âm, em ấy đang đeo chúng rồi, cho nên chúng ta nói chuyện không làm ồn em ấy đâu, vào đi."
Giảm Lan lúc này mới xoay người đóng cửa lại, vào văn phòng.
Lăng Thần vào Cục Hai năm mười lăm tuổi, đã quen gấp tất cả chăn lẫn khăn thành một miếng đậu hũ, văn phòng tạm thời này không có chút bữa bộn nào, mọi thứ đều được sắp xếp phân loại gọn gàng.
Trên mặt tường có nhiều danh sách việc cần làm và lời nhắc, cũng như những dòng chữ lộn xộn không thể đọc được. Trên bức tường bên kia lần lượt có những tấm bằng tên bằng kim loại, Giảm Lan biết rằng đây là dấu vết duy nhất còn sót lại của những người anh em đã hy sinh.
Đèn trong văn phòng không sáng, có lẽ vì lo lắng làm phiền Diệp Tiêu đang ngủ, Lăng Thần cẩn thận chỉ bật một chiếc đèn bàn, dưới ánh đèn một tấc vuông, ngũ quan và biểu cảm của Lăng Thần bị che khuất một nửa trong bóng tối, có vẻ thâm thúy bình tĩnh.
Không biết từ khi nào, khí tức sắc bén trong cơ thể Lăng Thần dần dần bị mài mòn, hay nói cách khác là ẩn giấu trong xương cốt của hắn. Những gì thể hiện với bên ngoài là sự kiên cường tuyệt đối và không hề dao động.
Tất cả bọn họ đều thay đổi.
Giảm Lan chợt nhớ tới Cao Nham của Du Long đã từng nói, "Mỗi lần tôi cảm thấy hoảng hốt, chỉ cần nhìn chỉ huy Lăng một cái, tôi liền cảm thấy bình tĩnh."
Giang Xán Xán cũng từng nói thế, "Mỗi lần cảm thấy mê mang không biết phải làm sao, Xán gia anh sẽ đi nhìn Thần ca, sau đó anh sẽ thấy thật kiên định."
"Em đến hỏi về việc sắp xếp hoạt động có đúng không?"
"Vâng ạ." Giảm Lan ngồi xuống ghế, "Lần này chúng ta sẽ đồng thời tiến hành hai hành động, có người sẽ đến căn cứ tạm thời, có người sẽ tấn công căn cứ Thánh Tài."
"Đúng thế." Lăng Thần đặt tay lên trên lưng Diệp Tiêu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, hỏi Giảm Lan, "Nên là em muốn biết vì sao anh lại sắp xếp Phù Du, Liệp Báo cùng với Du Long đến căn cứ tạm thời, em, anh, bé con, Giang Xán Xán, Giang Mộc cùng với đội dự bị đến Thánh Tài, đúng không?"
"Đúng vậy." Giảm Lan trả lời, "Em muốn đến căn cứ tạm thời."
Lăng Thần nhìn đôi mắt cô, nghiêm túc nói, "Giảm Vân ở căn cứ tạm thời." Nói xong lại nói, "Lão tướng quân cũng có ý này."
"Em biết. Chính là bởi vì em biết nên em mới muốn đi." Bàn tay Giảm Lan đặt trên đầu gối nắm chặt, giọng điệu kiên định, gương mặt kiên quyết, "Em muốn tự mình hỏi ông ta, tại vì sao."
Lăng Thần nhìn chăm chú Giảm Lan một lát, đồng ý, "Được."
Giảm Lan hít vào một hơi, trịnh trọng nói, "Em cảm ơn anh, Thần ca."
Tác giả có lời muốn nói: Trời lạnh đến mức tim run rẩy~ nhiều nơi đã hạ nhiệt độ lắm rồi, các tiên nữ nhỏ chú ý nhớ mặc nhiều quần áo nha ~
---
Lúc gõ chữ vô tình tưởng tượng ra cảnh Diệp Tiêu chỉ nhỏ bằng một bàn tay bị Thần ca nhét vào trong túi áo mang đi tất cả mọi nơi, cậu ôm trường đao phiên bản thu nhỏ ló đầu ra từ trong túi, nhìn mặt đất rồi kinh ngạc cảm thán: "Đội trưởng, anh cao quá ý!"
Kally: Sài Gòn ngày nào cũng 38 39 độ, nóng đến mức muốn tan vào không khí luôn. Ngày hôm tui đăng chương này lên thì sg mưa ròi nma vẫn nóng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]