Chương trước
Chương sau
Phòng y tế.

Sàn nhà sáng bóng, Lăng Thần cảm khái thở dài: "Những kẻ có thói ở sạch trong phòng y tế đã lau sàn bao nhiêu lần rồi?" Sau đó không chút do dự giẫm lên, để lại dấu chân rõ ràng.

Giang Xán Xán đi cùng "Chậc" một tiếng, nhỏ giọng nói với Giang Mộc, "Xán gia anh có dự cảm sau này trước cửa phòng y tế sẽ có một tấm bảng 'Cấm Lăng Thần vào', anh hóng chuyện đó nha!"

Nói xong liền kéo Giang Mộc đi vào, vui vẻ để lại một hàng dấu chân.

Nhìn thấy Giảm Lan cũng đứng ở cửa phòng bệnh, Lăng Thần nhíu mày, "Có chuyện gì xảy ra à?"

Giảm Lan mặc một bộ huấn luyện màu xanh đậm, sống lưng thẳng tắp, mái tóc vừa được cắt tỉa gọn gàng, người vẫn còn hơi ướt đẫm mồ hôi, "Vâng, lúc em tập thể dục buổi sáng xong thì ghé qua đây thăm ông nội, lúc đi ngang qua phòng bệnh này thì người bên trong vừa lúc tỉnh lại nên em nhìn thoáng qua. May mà em vô tình nhìn qua, nếu không hai người của Du Long đúng thật là không chịu nổi."

Hai người của Du Long lập tức đảo mắt nhìn khắp nơi.

Lăng Thần hỏi, "Không chịu nổi?"

Nghe thấy câu hỏi này, hai người Du Long không nhìn xung quay nữa mà điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Giảm Lan, nháy đến mức mí mắt muốn co rút.

Giảm Lan ăn ngay nói thật, "Người bên trong hoặc là đã trải qua dung hợp gen hoặc đã trải qua quá trình huấn luyện dài hạn và nghiêm ngặt, lực tấn công cực kỳ mạnh mẽ và đặc biệt có khả năng phòng thủ, nếu đối thủ không bị thương nặng, em chưa chắc có thể làm gì được."

Cô nhớ lại, "Nhưng cũng rất kỳ lạ, khi em đánh nhau với hắn, em cảm thấy hành động của hắn giống như bị.......chặn lại, giống như một con rối gỗ có các khớp cử động nhưng lại không được linh hoạt. Hơn nữa cơ thể của hắn cho dù cực kì tệ nhưng ra tay rất nhanh, nhưng chỉ sau vài động tác đã cạn kiệt."

Lăng Thần kéo tay Diệp Tiêu, "Ừ, cùng đi vào xem đi."

Trong phòng bệnh, hai tay của Tống Đường bị còng vào thành giường, có ba chiếc đai giữ chặt thi thể anh ta tại chỗ. Nghe thấy tiếng động, anh ta quay đầu liếc nhìn cửa, sau đó lại đưa mắt nhìn lên trần nhà, tầm nhìn phân rã.

Diệp Tiêu mở miệng nói, "Xin chào, ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau."

Nghe thấy giọng nói của Diệp Tiêu, tầm nhìn của Tống Đường có lại mục tiêu, sau một hồi mới gật đầu một cái.

Lăng Thần đứng bên cạnh quan sát một lát, bỗng nhiên nói, "Anh không nói được?"

Tống Đường cẩn thận nhìn Lăng Thần, gật đầu.

Lăng Thần ra lệnh cho người của Du Long, "Đi lấy bảng viết lại đây, nhanh lên." Người Du Long lập tức quay người chạy đi, chẳng mấy chốc liền mang bảng viết tới.

Đứng bên giường bệnh, Lăng Thần tháo còng tay bên phải của Tống Đường, "Muốn nói gì cứ viết lên trên đó."

Diệp Tiêu kiễng chân đứng ở phía sau Lăng Thần, trong tay cầm trường đao, đề phòng đột kích hoặc đánh lén.

Tống Đường duỗi đầu ngón tay sắc bén viết một dãy số lên màn hình —---- e192, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Thần.

Đồng tử của Lăng Thần co lại.



Giang Xán Xán nghiêng người nhìn qua, sửng sốt: "Đây không phải là số của chúng ta sao? Hơn nữa số này có chút quen mắt!"

Lăng Thần nói rõ ràng: "E192, Tống Đường, mang quân hàm đại tá, thuộc Đội hai, đã hy sinh khi thi hành công vụ mười ba năm trước."

Nghe Lăng Thần đọc thuộc lòng cả đoạn, Giang Xán Xán vỗ trán mình một cái, nhỏ giọng nói, "Em đã nói tên sao mà quen tai thế!"

Sau khi Lăng Thần nói xong, Tống Đường cuối cùng cũng có biểu cảm, múa may tay, sau đó nhanh chóng viết lên màn hình, "Tôi chưa có chết." Chữ viết hỗn loạn, câu cuối còn nghiêng hết nét chữ, nhìn là thấy người viết rất kích động.

Lăng Thần chưa nói tin cũng chưa nói không tin, "Chứng minh anh là Tống Đường đi."

Tống Đường dừng lại, đưa mắt nhìn về một điểm nào đó, một lúc sau, anh ta tựa hồ nhớ ra điều gì đó, trên màn hình hiện lên một dòng chữ: "Chỉ huy Lương luôn giấu tiền cá nhân của mình trong chậu cây phía trên tủ sách." Nói xong, anh ta nhìn Lăng Thần dò hỏi.

Lăng Thần: "Chậu cây là cây giả làm bằng nhựa. Chậu rỗng, không chỉ đựng tiền cá nhân mà còn cả thuốc lá."

Những ngón tay của Tống Đường run rẩy, đột nhiên hai mắt đỏ bừng.

Lăng Thần đích thân cởi còng tay và dây trói ở cổ tay.

Tống Đường ngồi dậy trên giường, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, tiếp tục viết nhanh lên bảng: "Chỉ huy Lương phát hiện ra Giảm Vân đang bí mật nghiên cứu về dung hợp gen. Anh ấy đã bí mật nói chuyện với Giảm Vân nhiều lần, hy vọng Giảm Vân sẽ dừng lại. Giảm Vân bề ngoài đồng ý, nhưng thực sự cho rằng quyền hạn của Cục Hai quá lớn và cản trở kế hoạch của mình nên đã nảy ra ý tưởng bãi bỏ Cục Hai."

Nhìn thấy Lăng Thần và Giảm Lan đều đang cẩn thận đọc những gì viết trên bảng, Tống Đường lại cúi đầu nói: "Theo chỉ thị của chỉ huy Lương, tôi kết nạp vào dưới trướng Giảm Vân với thân phận nằm vùng, sau đó giả chết và gia nhập phe của Giảm Vân, sau này tôi phát hiện ra rằng Giảm Vân không chỉ bí mật hỗ trợ các viện nghiên cứu sinh học có liên quan mà còn là người đứng sau một tổ chức lính đánh thuê, chỉ huy Lương phát hiện ra và biết đó chỉ là phần nổi của tảng băng trôi."

Mí mắt Lăng Thần giật giật mấy lần, thận trọng nói: "Tổ chức lính đánh thuê nào?"

Tống Đường viết xuống, "Ngân Nhận."

Giang Xán Xán hô nhỏ, "Con mẹ nó!" Gã theo bản năng nghiêng đầu nhìn Diệp Tiêu, sau đó nhận ra Diệp Tiêu đã bị Lăng Thần ôm vào trong lòng.

Nhìn rõ hai chữ Tống Đường viết xuống, sắc mặt Giảm Lan đầy ngơ ngác, cô nắm chặt tay, hít vào thở ra mấy lần để bình tĩnh.

Không quan tâm đến phản ứng của Lăng Thần, ngón tay Tống Đường di chuyển cực nhanh, móng tay bén nhọn xước qua màn hình tạo ra âm thanh "két".

"Nhưng không lâu sau, Giảm Vân cùng lãnh đạo của Ngân Nhận có sự khác biệt rất lớn về lợi ích, mô hình lãnh đạo chuyển sang mô hình cùng hợp tác. Cùng lúc đó, Chỉ huy Lương lờ mờ phát hiện ra rằng Giảm Vân và Ngân Nhận có lợi ích riêng liên quan đến nhau, anh ấy đã cảnh cáo Giảm Vân, ông ta lại giả vờ dừng lại, nhưng khi chỉ huy Lương đi làm nhiệm vụ, ông ta đã lợi dụng gián điệp giết chết chỉ huy Lương."

Lăng Thần đột nhiên nhớ tới, lúc hắn cùng với những quân lính còn lại của Cục Hai trở về quân khu, đích thân báo cho Giảm Vân tin tức về sự hy sinh của Lương Lệnh, trên mặt Giảm Vân hiện lên sự tiếc nuối.

"Sau đó, trong sự hợp tác giữa Giảm Vân và Ngân Nhận xuất hiện những vết nứt không thể hàn gắn. Ngân Nhận bắt đầu che giấu các quá trình nghiên cứu và kết quả thí nghiệm, Giảm Vân quyết định tiêu diệt Ngân Nhận."

"Đó là phong cách thường ngày của ông ta." Cột sống của Giảm Lan hơi cong, như thể nó không thể chịu đựng được trọng lượng cơ thể của cô nữa. Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sắc bén, "Cho nên ba năm trước, Giảm Vân đã đề xuất nhiệm vụ tiêu diệt tổ chức lính đánh thuê Ngân Nhận, sau khi quyết định được thông qua, Thần ca đã nhận nhiệm vụ. Lúc ấy có lẽ ông ta đã định để Cục Hai đối đầu với Ngân Nhận, để ông ta không chỉ có thể đánh bại được Ngân Nhận mà còn có được dữ liệu thí nghiệm của Ngân Nhận. Sau đó khi phần lớn lực chiến đấu của Cục Hai bị hao tổn, việc bãi bỏ Cục Hai chẳng phải hợp lý lắm sao?"

Giang Xán Xán vẫn còn đang mờ mịt, thỏ thẻ nói, "Nói...... Nói cũng có lý."

Trong mắt Giảm Lan đầy mỉa mai, "Ông ta không ngờ rằng Cục Hai đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ với rất ít thiệt hại trong trận chiến. Còn Ngân Nhận đã bắt đầu quá trình hủy diệt vào giây phút cuối cùng. Mặc dù đã bị dừng lại, nhưng điều này đã dẫn đến việc dữ liệu được Thần ca đưa về không hoàn chỉnh."

Dây thanh quản của cô dường như bị kéo căng đến mức sắp vỡ tung, cô choáng váng đến mức chính mình cũng không nhận ra. Giang Xán Xán không đánh lòng, đưa tay vỗ nhẹ vai Giảm Lan, môi gã mấp máy, nhưng cũng không biết nên nói gì.

Lăng Thần nhìn về phía Tống Đường.

Tống Đường hiểu được ánh mắt của hắn, cúi đầu viết: "Tám năm trước, sau khi biết được kế hoạch của Giảm Vân, tôi đã chuẩn bị nhắc nhở chỉ huy Lương, nhưng tin nhắn đã bị gián điệp ở Cục Hai chặn lại. Chỉ huy Lương hy sinh, tôi nhận ra rằng mình có nguy cơ bị lộ nên nằm im mà không có hành động gì. Tuy nhiên, tôi đã bị lộ trong một cuộc điều tra sau đó và bị giam giữ bí mật cho đến một thời gian đến khi quân khu trở nên hỗn loạn mới trốn thoát."

Anh ta giơ tay trái lên, khi từng chiếc cúc áo được cởi ra, vô số vết sẹo trên da của Tống Đường lộ ra.



Các thành viên trong nhóm của Du Long hít vào một hơi khí lạnh, âm thanh đặc biệt rõ ràng trong khu vực yên tĩnh.

Phần thân trên của Tống Đường được che phủ bởi quần áo, gần như không còn một lớp da còn nguyên vẹn. Những vết bỏng, vết bỏng, vết dao, vết sẹo không còn phân biệt được nữa, thậm chí mọi khớp xương đều có vết dao cắt giống nhau, khiến họ khó có thể tưởng tượng được anh ta đã trải qua những gì.

Tống Đường không có biểu cảm gì không cần thiết, viết từng chữ lên màn hình: "Bởi vì không truyền tin kịp thời, chỉ huy Lương hy sinh, Cục Hai thiệt hại một nửa, tôi không thể thoái thác tội lỗi của mình " Ngón tay của anh ta dừng lại rồi mới viết tiếp: "Tôi không dám chết, dù có bò ra thì tôi cũng phải bò ra ngoài."

Khi ra khỏi phòng bệnh đã gần giữa trưa. Đi được vài bước, Giảm Lan bỗng nhiên mở miệng, "Em bỗng nhiên nhận ra, em một chút cũng không hiểu ông ta."

Diệp Tiêu lo lắng nhìn Giảm Lan.

Giảm Lan nói bằng giọng rất bình tĩnh, nhưng lồng ngực phập phồng của cô có thể nói ra rằng tâm trạng của cô không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

"Từ nhỏ em lớn lên với ông nội, khi đó, ba của em vẫn luôn ở bên ngoài, một năm cũng chỉ có thể thấy mặt vào dịp Tết. Sau đó em nhập ngũ, không biết lúc nào sẽ đi làm nhiệm vụ nên dịp Tết cũng chưa chắc đã được về nhà. Nhưng thỉnh thoảng em sẽ gặp mặt ông ta vào cuộc họp ở quân khu, để tránh bị nghi ngờ, cũng không chào hỏi nhau được mấy lần."

"Hóa ra em cái gì cũng không biết. "Cô dừng lại, đứng im một chỗ, nhìn bóng mình trên sàn nhà sáng bóng, miễn cưỡng kéo khóe môi, "Làm đứa con gái có quan hệ huyết thống, có phải em thất bại lắm không?"

Giang Xán Xán hiếm khi vụng về trong lời nói, gã muốn an ủi nhưng lại không biết làm thế nào để diễn đạt lời nói của mình.

Sau một hồi im lắng, Lăng Thần hất cằm, "Bây giờ nhắc đến vấn đề này cũng vô nghĩa rồi, người anh em, chúng ta đến phòng huấn luyện đánh một trận, em có đánh không?"

"Có!"

Theo lời Tống Đường kể, khi Thánh Tài bao vây căn cứ tạm thời với lý do Giảm Vân đã cướp được sản phẩm thí nghiệm quý giá, cuộc thanh tra nội bộ của cấp trên quân khu cũng bắt đầu, toàn bộ quân khu hỗn loạn —--- đây là thông tin tình báo đã được xác nhận của Giảm Trọng Sơn.

Giảm Trọng Sơn ngồi trên xe lăn, được Giảm Lan đẩy, Lăng Thần đi theo bên cạnh.

"Những lời Tống Đường nói chắc chắn không có gì sai, các cháu chắc là cũng không biết, Lương Lệnh cùng Giảm Vân tốt nghiệp cùng một trường."

Lăng Thần lắc đầu, "Đúng là cháu không biết."

"Không chỉ có mối quan hệ này, sau khi tốt nghiệp, họ được phân công về một nơi, hai người hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau leo ​​lên từng bước từ cấp cơ sở. Nhưng vì tránh bị nghi ngờ nên không nhắc đến, ngoại trừ những người ở độ tuổi của ta, rất ít người biết về mối quan hệ rất tốt của họ." Giảm Trọng Sơn thở dài, "Có một thời gian, mối quan hệ giữa hai người họ luôn rất căng thẳng, dù là trong việc công hay việc tư đều có tranh cãi với nhau, lúc đó ta còn hỏi Giảm Vân có phải đã có chuyện gì không."

Lăng Thần đã hiểu vì sao sau khi Giảm Vân biết tin Lương Lệnh chết lại cảm thấy hối hận.

Sắc mặt của Giảm Trọng Sơn vẫn tái nhợt, một căn bệnh nặng đã hoàn toàn kéo xuống cơ thể ông. May mắn thay, sau hai ngày qua, tinh thần của ông đã khá hơn. Ông vỗ nhẹ vào tay vịn của xe lăn, ra hiệu cho Giảm Lam dừng lại: "Ông đã suy nghĩ suốt hai ngày nay, bệnh phổi của ông chưa khỏi hẳn, nhưng ông chưa thể chết được."

Giảm Lan im lặng. Cô biết đây là tâm bệnh của Giảm Trọng Sơn, Giảm Vân làm ra chuyện lớn như vậy, không tận mắt nhìn thấy ông ta thất bại thảm hại, Giảm Trọng Sơn không biết phải đối mắt với liệt tổ liệt tông của nhà họ Giảm thế nào.

Chiếc xe lăn dừng lại dưới gốc cây bạch quả, những chiếc lá cuốn theo gió. Giảm Trọng Sơn nhìn một hồi, sau đó chậm rãi hỏi Lăng Thần: "Các đội đi ra ngoài chắc sớm trở về rồi nhỉ?"

"Vâng, Giang Mộc Giang Xán Xán đã trở về, Tần Lĩnh mượn danh nghĩa lính đánh thuê để cướp vật tư, mọi chuyện rất suôn sẻ, họ gửi tin nhắn đang trên đường về, đội dự bị cũng gần như vậy, hai ngày nữa sẽ về tới nơi."

Giảm Trọng Sơn trầm ngâm, "Khi mọi người trở về đừng ra ngoài nữa. Ít người nên có ít cách, trai cò đánh nhau, chúng ta làm ngư ông là được."

Lăng Thần gật đầu, "Cháu cũng nghĩ như vậy. Tuy rằng tình hình của căn cứ tạm thời bây giờ không tốt, nhưng trong vòng nửa tháng không thể xác định được kết quả, bây giờ xen vào không có lợi cho chúng ta."

Giảm Trọng Sơn nhặt một chiếc lá bạch quả, gật đầu, "Nghĩ như vậy là đúng, phải bình tĩnh."

Tác giả có lời muốn nói: Đầu trọc rảnh rỗi muốn sáng loáng rồi ~ các tiên nữ nhỏ có ngửi được mùi kết thúc chưa? Nếu không ngửi được, ngày mai tui sẽ hỏi lại ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.