Lăng Thần xưa nay chưa bao giờ có nhiều suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, từ nhỏ hắn đã quen với việc mỗi khi xảy ra chuyện sẽ đánh nhau, nếu không giải quyết được sẽ lại đánh nhau. Nhưng đối mặt với Diệp Tiêu, hắn không khỏi dùng hết kiên nhẫn cùng kiêu ngạo tích lũy hơn 20 năm.
Càng thân thiết, hắn càng phát hiện ra Diệp Tiêu luôn có vẻ mặt lạnh lùng với người khác và sẽ rút đao mỗi khi cậu không đồng tình. Nhưng trước mặt hắn lại giống như một con mèo nhỏ mềm mại đang tìm hắn ăn cá khô.
Không, mèo nhỏ làm gì ngoan bằng bé con.
Lăng Thần bác bỏ suy nghĩ này, đứng dậy khoác vai Diệp Tiêu, đi về phía đám người, vừa đi vừa hỏi, "Đánh thắng có phần thưởng, nghĩ xem mình muốn gì đi, tôi tìm Ngô đội lấy cho em."
Lăng Thần đã nghĩ kỹ rồi, nếu Ngô Tử Ngạn không cho, thì sẽ đánh đến khi nào cho thì thôi.
Đúng lúc này, Diệp Tiêu đột nhiên dừng lại, cầm lấy trường đao nhìn xung quanh, "Em cảm thấy có chút...... Kỳ lạ."
Lăng Thần đứng thẳng, nhìn về phía một đám người đang ồn ào với nhau, "Im lặng."
Trong lúc nhất thời, hơn chục người đều im lặng, tiếng gió bốn phía trở nên rõ ràng.
Lăng Thần nhìn Diệp Tiêu nói: "Nghe kỹ."
Mấy giây sau, Diệp Tiêu xác nhận: "Có một chiếc xe đang tới, không, là một đoàn xe, bốn năm chiếc xe, từ hướng Tây."
Khẽ nhíu mày, Lăng Thần hỏi Ngô Tử Ngạn, "Anh báo cáo ví trí cho trung tâm chỉ huy à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-trong-sinh-thu-ba/3544165/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.