Lần nay Giảm Lan khống chế tốc độ xe, chậm rãi đi về phía trước. Giang Xán Xán ôm bò cạp sa mạc trong tay, nhịn rồi lại nhịn một lát thì dán lại gần tìm Lăng Thần nói chuyện, "Thần ca, anh nói xem người nãy đi qua là người nào?"
Lăng Thần nhìn Giang Xán Xán một cái, "Muốn biết?" Hắn đút quả óc chó vào miệng Diệp Tiêu, lo ăn vậy không sẽ khô nên lại đút cho cậu miếng nước.
Giang Xán Xán: "Đương nhiên là muốn rồi! Cả đường đi đúng là chán quá, Xán gia em bỗng nhiên nhận ra ở khu D cũng có chỗ tốt, thỉnh thoảng lại có đám yêu quái gì đó, chẳng chán chút nào!"
Lăng Thần mặc kệ gã, "Lát nữa đụng là biết ai liền, đồng chí Giang Xán Xán, mời ngồi lại chỗ."
Lúc này, giọng nói của Giảm Lan truyền tới, "Bản đồ ba chiều cho thấy phía trước có một công trường bỏ hoang, trước khi bị bỏ hoang đã đào một nền móng."
Lăng Thần buông quả óc chó trong tay xuống, "Tìm một chỗ đỗ xe rồi đi bộ đến đó. Những người đi ngang qua trước đó nếu muốn nghỉ giữa chừng rất có thể sẽ chọn nơi này để dừng lại."
Bọn họ xuống xe rồi lặng lẽ đi về phía công trường. Giang Xán Xán hưng phấn gần chết, "Giảm Lan, em nói xem có phải đến bắt chúng ta không?" Trước đây chỉ có gã đi bắt người khác, nhưng bây giờ đã khác, đây là lần đầu tiên có người tới bắt gã, chuyện này đúng là mới mẻ.
Giảm Lan tùy ý bứt một cọng cỏ ngậm vào miệng, thản nhiên nói, "Chắc là không, chúng ta chạy nhanh vậy mà."
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến rìa công trường. Những thanh thép chất đống trong góc đã bị mưa ăn mòn, các loại dụng cụ chất thành đống rải rác, họ chia nhau núp sau đống vật liệu không hề cử động.
Diệp Tiêu trong miệng ngậm viên kẹo, là Lăng Thần lúc xuống xe đã đút cho cậu. Cậu kéo tay áo Lăng Thần, thấy anh quay đầu thì ra hiệu ý bảo mình có chuyện muốn nói.
Lăng Thần nghiêng tai lại gần để nghe Diệp Tiêu nhỏ giọng nói, "Đội trưởng, hướng 11 giờ, lệch 0,6, có hai người."
Hơi thở nóng hổi phả vào tai hắn có một mùi ngọt ngào và béo ngậy, lỗ tai Lăng Thần có chút ngứa ngáy, hỏi: "Còn nữa không?"
Diệp Tiêu nghiêng đầu nghe, một lúc sau mới ghé vào lỗ tai Lăng Thần nhỏ giọng nói: "Một giờ có ba người, hai giờ có năm người, tổng cộng có mười người."
Lăng Thần nghe xong, ra hiệu với đám Giang Xán Xán, sau đó dẫn theo Diệp Tiêu đi về phía bên phải vài bước, nhìn qua khe hở theo hướng Diệp Tiêu chỉ, mơ hồ có thể nhìn thấy vài bóng người. Hắn thò đầu súng ra khỏi khe hở trên tấm xi măng và đặt ngón tay lên cò súng.
Mấy âm thanh rải rác bị gió thổi bay đi, Lăng Thần không khỏi cảm thấy quen thuộc, tựa hồ đã nghe thấy thanh âm này ở đâu.
Hắn lại ra hiệu cho Giang Xán Xán.
Sau khi nhận được tín hiệu, Giang Xán Xán rất tích cực gây rối, vui vẻ bắn phát đầu tiên, tuy nhiên, theo mong muốn của Lăng Thần, gã không nhắm vào người, viên đạn rơi xuống đất và bắn tung bụi đất cao tới nửa mét..
Hiệu quả rất tốt, những người đang nghỉ ngơi đều đứng dậy, khẩu súng màu đen chĩa vào nơi ẩn náu của Giang Xán Xán.
Lăng Thần tiếp tục từ trong khe hở nhìn ra ngoài, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, Giang Xán Xán ở bên kia đã nói: "Cái quái gì vậy, Du Long?"
Người bên kia cũng nghe thấy, "Mẹ kiếp, Giang Xán Xán? Mẹ nó ông dám bắn đồng đội của mình! Muốn gây chiến tập thể à?"
Giang Xán Xán luôn tâm niệm mình đang đào tẩu nên không nhảy ra ngoài, gã hét lại: "Xán gia tôi sao mà biết đó là ông! Nhưng tại sao ông lại ở đây?"
"Còn làm gì nữa, đi làm nhiệm vụ chứ gì, mọi người cũng thế sao?"
Nghe thấy câu hỏi này, Giang Xán Xán yên tâm, nhìn qua phía Lăng Thần, thấy hắn không ngăn lại thì mới đứng lên, cẩn thận đánh giá đám người Du Long mấy cái kinh ngạc, "Ủa bị sao thế, mấy người đi lên rừng hay xuống biển lửa, sao mà cả đám trông thảm dữ vậy?"
Gần một nửa trong số mười người bị thương nặng, những người còn lại đều bị thương.
Một phút sau, hai bên gặp nhau.
Đội trưởng Du Long tên Ngô Tử Ngạn vóc người cao lớn, cơ bắp trên cánh tay rất bắt mắt. Gã ta có làn da ngăm đen, lông mày rậm và đôi mắt to, trông như một ông chú tốt bụng. Gã quấn một vòng gạc quanh đầu, kéo Lăng Thần sang một bên nói chuyện.
Lăng Thần đút tay vào túi quần, hỏi gã, "Sao khiến mình thảm như vậy? Trước khi tôi đi không phải mọi người còn đang ở trung tâm chỉ huy đợi lệnh sao?"
Ngô Tử Ngạn miễn cưỡng nở nụ cười, "Trung tâm chỉ huy phái một nhóm nhỏ người đến khu D tìm cậu, sau đó ra lệnh cho tôi dẫn những người còn lại đi làm nhiệm vụ."
Lăng Thần không hỏi thăm nội dung nhiệm vụ cụ thể, chỉ hỏi, "Địa điểm nhiệm vụ ở quận 4 có đúng không?"
Nhưng Ngô Tử Ngạn không hề né tránh, "Đúng là ở quận 4, nhiệm vụ cấp A, mục tiêu là viện nghiên cứu sinh học."
Nghe thấy năm chữ này, Lăng Thần nheo mắt, "Mang mẫu vật về hay trực tiếp tiêu hủy? Đây chỉ là nhiệm vụ cấp A mà sao mọi người đều bị thương?"
"Trực tiếp tiêu hủy, không được để lại bất cứ thứ gì." Ngô Tử Ngạn mở miệng, lời đến bên miệng nhưng lại không trả lời vấn đề thứ hai.
Lăng Thần không phải người có tính kiên nhẫn, hất cằm về phía Diệp Tiêu đang nhìn mình, "Nhìn thấy không? Vật nhỏ dính người lắm đấy, tôi rời khỏi lâu quá không nhìn thấy sẽ khóc mất, anh có việc gì nói lẹ đi, đừng lãng phí thời gian của ông đây!"
Ngô Tử Ngạn cũng nhìn theo rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, "Nhiệm vụ lần này...... Cho tôi một cảm giác không thích hợp. Tôi dẫn theo mười lăm người nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, bây giờ chỉ còn mười người."
Các nhiệm vụ do đội đặc nhiệm thực hiện rất nguy hiểm, tỷ lệ tổn thất nhân sự quanh năm cao, tuy nhiên trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, trung tâm chỉ huy sẽ căn cứ vào độ khó của nhiệm vụ để xác định số lượng và quy mô của nhiệm vụ. Bằng cách này, sức chiến đấu về cơ bản là ngang nhau, hiếm khi có năm người cùng một lúc thiệt mạng và phần lớn những người còn lại đều bị thương.
Ngô Tử Ngạn nhìn chằm chằm Giang Xán Xán và Giảm Lan cùng các đội viên của mình quậy đục nước với nhau, nói tiếp, "Tuy rằng suy nghĩ như vậy tôi biết là không nên nhưng, tôi cảm thấy...... Đây là đang cố ý tiêu hao chiến lực của Du Long." Gã trầm giọng, "Cấp dưới của tôi có tổng cộng 50 người, trong vòng một tháng ngắn ngủi đã chết một phần ba."
Lăng Thần không nói tiếp, "Đợi chút nhé." Hắn nhấc chân đi về phía đám đông, nhờ Giang Xán Xán lấy bảng tên của Du Long mang về từ khu D, thuận tay xoa đầu Diệp Tiêu rồi lần nữa đi về phía Ngô Tử Ngạn, đưa hết bảng tên trong tay qua.
"Xin lỗi."
Ngô Tử Ngạn đưa tay nhận lấy bảng tên, hai mắt đỏ ửng, giọng nói khàn khàn, "Cậu xin lỗi cái gì chứ?" Hắn nhìn tên trên bảng tên cạnh nhau, sau đó từ trong túi móc ra thêm năm bảng tên nữa, đặt tất cả chúng lại với nhau.
Lăng Thần biết cảm giác này, một hồi sau mới nói tiếp, "Bọn họ chết rồi, những người còn sống như chúng ta phải báo thù cho họ."
Ngô Tử Ngạn im lặng cất toàn bộ bảng tên vào trong túi, ngước mắt nhìn về phía Lăng Thần, "Sao mọi người lại xuất hiện ở đây? Nhiệm vụ mới sao?"
"Không phải." Lăng Thần nhướng mày, "Đoán thử xem?" Bây giờ hắn đã xác định, trung chỉ huy đã giấu tin tức bọn họ mất tích, nếu không Ngô Tử Ngạn không thể nào không biết.
Ngô Tử Ngạn nhíu mày, "Mọi người không về trung tâm chỉ huy có đúng không?"
"Không." Lăng Thần cũng không gạt, "Đi được nửa đường thì chúng tôi chạy."
Ngô Tử Ngạn quan sát vẻ mặt hắn, mày nhíu chặt, "Trung tâm chỉ huy xảy ra chuyện gì rồi à?"
Rõ ràng là gã sẵn sàng tin rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với trung tâm chỉ huy hơn là việc Lăng Thần sẽ đào tẩu cùng người của hắn.
Không chờ Lăng Thần trả lời đã khẳng định, "Trung tâm chỉ huy có vấn đề. Cho nên mới cố ý để Phương Văn Triết dẫn đội vào khu D, không một ai sống sót quay về. Mới có thể phán định nhiệm vụ lần này có độ khó cấp A để tôi dẫn mười lăm người đi, trên thực tế là vượt quá cấp S, nếu không do mạng tôi lớn có lẽ tôi cũng bỏ mạng ở đó rồi."
Lỗ mũi phập phồng, Ngô Tử Ngạn đá vào khung sắt bên cạnh. Khung sắt đã hoen gỉ, không chịu được cú đá của Ngô Tử Ngạn nên "bụp" một cái gãy.
Lăng Thần không biết an ủi người khác, chỉ phân tích, "Nếu anh cùng những người trong đội đều chết hết, anh nói xem trung tâm chỉ huy phái một đội trưởng mới có phải rất dễ khống chế toàn bộ Du Long không? Những người đã chết chiếm hơn một nửa, thêm một người vào chẳng lẽ không phải để trung tâm chỉ huy định đoạt sao."
Hắn nhìn Ngô Tử Ngạn, "Chúng ta đều bị theo dõi, bên phái Liệp Báo cũng không ngoại lệ."
Ngô Tử Ngạn bình tĩnh lại, cười khổ, "Câu nói kia đúng quá mà, sinh không vào Du Long, chết không vào Liệp Báo, sống không bằng chết thì đừng vào Cục Hai."
Lăng Thần: "Tiếp theo anh định làm gì?"
Ngô Tử Ngạn miễn cưỡng cười cũng cười không nổi, "Tôi dẫn người của mình lăn lộn với Thần ca nhé?"
Lăng Thần vẻ mặt lạnh nhạt, "Cấp dưới của anh đến một nửa là lắm mồm, từ chối nhận."
Mười mấy giây sau Ngô Tử Ngạn hít vào một hơi, "Tôi vẫn muốn dẫn người về nhìn thử."
Biết gã vẫn còn chút hy vọng với chỉ huy trung tâm, Lăng Thần cũng không khuyên nhủ, "Tình huống không đúng phải chạy nhanh lên nhé, anh chết thì không sao, nhưng binh của anh, tất cả mạng sống của họ đều đặt trong tay anh."
"Ừ."
"Còn nữa, đừng nói là đã gặp chúng tôi, nếu hành tung của tụi tôi bị anh tiết lộ, ông đây sẽ tự tay giết chết anh."
Lăng Thần cùng Ngô Tử Ngạn nói xong thì quay lại, một nồi canh thịt bò mới nấu xong đã bị cướp sạch, đến canh cũng không còn một giọt.
Ngô Tử Ngạn giấu đi suy nghĩ, giơ chân đá lưng lão Ngôn một cái, "Quá đáng lắm rồi đấy, thế mà không chừa cho ông đây kể cả một miếng thịt!"
Một đám người cười vang.
Diệp Tiêu kéo kéo góc áo Lăng Thần, "Đội trưởng."
Lăng Thần cúi đầu liền thấy Diệp Tiêu ôm trong tay một cái mũ sắt được che bằng chiếc áo khoác rộng, bên trong đầy thịt bò, được bảo vệ cẩn thận, đến một miếng cũng không bị cướp đi.
Lăng Thần trong mắt toàn là ý cười, "Để lại cho tôi à?"
Diệp Tiêu gật đầu, "Vâng!"
Lăng Thần thỏa mãn, cầm lấy mũ sắt từ trong tay Diệp Tiêu, còn cố ý khoe khoang trước mặt Ngô Tử Ngạn, "Ngô đội, hiểu được không?"
Ngô Tử Ngạn không muốn để ý đến hắn.
Sau khi ăn xong, một nhóm người tranh nhau tập thể dục và đấu một chọi một, do Lăng Thần làm trọng tài. Lăng Thần ngồi trên nền xi măng, bắt chéo chân cười nói: "Tôi không có hứng thú, xem mấy người đánh nhau khác gì xem mấy đứa nhóc đấm đá nhau vậy? Không xem."
Một đám người bật cười, không ai muốn thừa nhận mình là nhóc con, cũng không có ai dám ép Lăng Thần làm trọng tài.
Diệp Tiêu ôm trường đao màu đen, dựa gần Lăng Thần ngồi xuống, chần chờ hỏi, "Đội trưởng, em có thể tham gia không?"
"Đương nhiên là được."
Diệp Tiêu cầm lấy bao kiếm, có chút thấp thỏm, "Em lúc trước chỉ từng học...... Làm cách nào để gết người." Hai chữ cuối cùng được nói rất nhẹ. Từ trước đến nay cậu đánh nhau đều không có khái niệm "Đánh vừa phải" hay "Không được làm người khác bị thương. Chỉ có mày chết hoặc là tao sống, không có sự lựa chọn thứ ba.
Lăng Thần hiểu, đưa tay véo má cậu, chậm rãi nói, "Không sao, tôi tin Diệp Tiêu của chúng ta có thể khống chế được đao trong tay."
Người đánh với Diệp Tiêu là một cựu chiến binh của Du Long. Ngô Tử Ngạn dang rộng hai chân ngồi xuống nền xi măng, "Lão Hướng đánh rất linh hoạt, lại nhiều kinh nghiệm, cậu nhóc nhà cậu bao nhiêu tuổi vậy, trông nhỏ quá, thành niên chưa vậy? Sẽ không bị đánh đến mức khóc lóc đi tìm cậu chứ?"
Lăng Thần cầm trường đao của Diệp Tiêu, không chút để ý nở nụ cười, "Bớt vô nghĩa đi, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu."
Ngô Tử Ngạn vừa định nói nói thì phát hiện Diệp Tiêu động. Đòn tấn công cực kỳ nhanh, hai tay tạo thành nắm đấm và đánh thẳng vào mặt Lão Hướng. Lão Hướng phản ứng chậm hai giây, vội vàng tránh sang một bên, thái dương bị gió nắm đấm quét qua, lập tức đỏ bừng.
Ngô Tử Ngạn lập tức ngồi thẳng, "Ông đây nhìn lầm rồi, tốc độ này cũng quá nhanh đi! Luyện bao lâu rồi?"
Trong sân, Lão Hướng vứt bỏ hết thái độ khinh thường, nắn ngón tay, ánh mắt tối sầm. Người ta nói rằng sự thật đến từ cú đấm, sau khi qua lại như vậy, Lão Hướng nhận ra đối thủ của mình rất khó đối phó.
Giang Xán Xán đang đập hai ống thép vào nhau, tạo ra một tiếng "bang bang": "Nào bạn nhỏ! Đánh bại tên họ Hướng đó đi!"
Khi ở trạng thái này, Diệp Tiêu hoàn toàn không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng. Lão Hướng di chuyển rất nhanh, nhưng cậu lại càng di chuyển nhanh hơn, hạ thấp trọng tâm, duỗi thẳng chân trái, đánh mạnh vào bắp chân của Lão Hướng một tiếng "bộp". Thân hình đối phương không ổn định, nhưng anh ta nhanh chóng dịch chuyển trái phải, đứng vững, sau đó lại đấm vào ngực Diệp Tiêu.
Ngô Tử Ngạn nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau không chớp mắt, càng nhìn càng kinh ngạc, "Thần ca, mẹ nó cậu tìm người mới ở chỗ này đây? Lão Hướng nhanh lắm thế mà không có cách nào chạm vào góc áo cậu ta!"
Lăng Thần thích nghe người khác khen Diệp Tiêu, còn vui hơn cả khen hắn.
"Vừa rồi cậu có nhìn thấy cú đánh đó không? Chỉ cần dùng thêm một chút lực, xương họng của Lão Hướng đã bị nghiền nát. Với tốc độ này, cậu ta căn bản không phải là con người, cậu ta là một sát thủ khổng lồ! Không, tôi phải đến gần hơn mới xem được!"
Lăng Thần nghe thấy Ngô Tử Ngạn cảm khái, nụ cười của Lăng Thần dần dần tắt đi. Hắn nhìn Diệp Tiêu, cậu rõ ràng là không sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, đột nhiên tự hỏi liệu bé con có phải mạo hiểm mạng sống của mình mỗi ngày ở một nơi mà hắn không biết trước đó, để cậu có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, ngay cả khi là một cựu chiến binh của đội đặc biệt cũng không phải là đối thủ của cậu.
"Tôi thua."
Lão Hướng nhận thua, trận đấu kết thúc. Diệp Tiêu căng khuôn mặt, có chút vụng về chạm vào nắm đấm đối phương, không quan tâm đến điều gì khác mà quay người chạy nhay đến trước mặt Lăng Thần, nụ cười như tỏa sáng, "Đội trưởng, em thắng rồi! Em chú ý lực tay, không khiến anh ấy bị thương."
Lăng Thần gật đầu, kéo người ngồi xuống bên cạnh mình, kéo khóa áo khoác cho cậu, còn sửa lại cổ áo rồi đột ngột hỏi, "Lúc trước, em vất vả lắm không?"
Hắn muốn khen Diệp Tiêu lợi hại, nhưng cũng không biết vì sao lời nói ra lại thành như vậy.
Diệp Tiêu hiểu hắn muốn nói gì, cậu nghiêm túc trả lời vấn đề, "Một chút ạ, từ nhỏ đến lớn, để sống sót em đã luôn phải cố gắng." Cậu lại mỉm cười, ánh mắt trong veo, "May rằng em đã sống sót, nếu không em sẽ không có cơ hội gặp được đội trưởng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]