Diệp Tiêu không phải là kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối, đặc biệt là bây giờ còn đang trong hoàn cảnh nguy hiểm. Mặc dù người bọ ngựa đã bị Giang Xán Xán và Giang Mộc giải quyết, nhưng không ai có thể chắc chắn sẽ không còn thứ gì từ trong bóng tối nhảy ra tấn công bọn họ nữa.
Sau khi khóc xong một trận, lại được đút cho viên kẹo, Diệp Tiêu hít mũi, lui ra khỏi lòng ngực Lăng Thần, chóp mũi và đuôi mắt đều đỏ ửng, sau khi bình tĩnh lại, cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
Tiểu tổ tông cuối cùng cũng chịu nín, Lăng Thần nào dám trêu cậu nữa, hắn dùng vạt áo vẫn còn sạch sẽ lau nước mắt cho cậu sau đó hỏi: “Xán Xán, Tiểu Mộc, khi nãy có ai vừa khóc sao?”
Giang Mộc nói dối không thèm chớp mắt: “Không có.“. Truyện Dị Giới
Giang Xán Xán giải quyết xong người bọ ngựa, tay cầm đao đau tê tái nhưng vẫn rất hợp tác, gã cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc: “Làm gì có ai khóc đâu? Ở đây mới có người khóc à? Sao Xán gia lại không thấy vậy?”
Lăng Thần cưng chiều nhéo nhéo mặt Diệp Tiêu, sờ rất thích: “Thấy không, có gì đâu mà ngại.”
Diệp Tiêu gật đầu, lại vùi mặt vào lòng Lăng Thần lần nữa, chỉ để lộ ra đôi tai đỏ bừng. Ánh mắt Lăng Thần tràn ngập ý cười: “Chậc, em đang làm nũng sao?”
Diệp Tiêu không trả lời, chỉ có lỗ tai từ từ đỏ hơn.
Lăng Thần ôm lấy cái eo thon gọn của người trong lòng, lười biếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-trong-sinh-thu-ba/3544140/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.