Khi ánh sáng từ đèn pin lướt qua, trước mặt mọi người là một cái cửa kính chống đạn với hàng rào sắt kiên cố bên ngoài.
Giang Xán Xán không nhịn được mà nghĩ lung tung: “Nói thật thì việc làm thêm cửa kính chống đạn và hàng rào bên ngoài phòng thí nghiệm làm Xán gia tôi đây cảm thấy hơi run! Chẳng lẽ bên trong có....thứ gì đó?”
Sau khi nói xong, gã vốn cho rằng Giang Mộc sẽ lại bảo gã im mồm, đừng có nói bậy, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy gì. Khi Giang Xán Xán nghiêng đầu qua nhìn thì thấy Giang Mộc đang rất nghiêm túc chọc chọc vào máy liên lạc, cũng chả biết anh đang làm gì.
Mà lúc này, Lăng Thần và Giang Mộc đang chat riêng với nhau.
Giang Mộc: [Những lời khi nãy anh nói với Diệp Tiêu không giống anh bình thường.]
Lăng Thần cười cười, trả lời một dấu, [?]
Giang Mộc: [Lúc Xán Xán nói chuyện với Diệp Tiêu, em thấy anh cứ nhìn máy liên lạc mãi.]
Lăng Thần dừng tay, lát sau mới trả lời: [Nào ra ngoài thì nói tiếp.]
Nhưng Giang Mộc không muốn đợi ra ngoài rồi mới nói, anh trả lời ngay: [Anh điều tra ra lai lịch của Diệp Tiêu rồi phải không.] Là câu khẳng định, không phải câu hỏi
Lăng Thần nhìn thấy mấy câu này, ánh mắt tối tăm, không trả lời ngay mà ngẩng đầu nói với Giang Xán Xán, giọng điệu vẫn như bình thường, “Xán Xán, giao cho mày nhiệm vụ phá cửa.”
“Được thôi!” Giang Xán Xán đứng trước cửa, khịt mũi: “Đậu mẹ, sao Xán gia tôi cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-trong-sinh-thu-ba/3544139/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.