Chương trước
Chương sau
Tưởng Duệ Hằng dặn dò Lưu Khánh Viễn lái thuyền đi tới bên cạnh thi thể, sau đó liền đeo găng tay và khẩu trang, bắt đầu hạ thuỷ trục vớt thi thể. Nhưng mà dù sao cũng là ở trên thuyền, phạm vi hoạt động có hạn, Tưởng Duệ Hằng có chút không làm được gì, vì vậy quay đầu lại nói một tiếng: "Đến phụ một tay."

Vừa nghe lời này, Phương Lễ Nguyên cùng Giang Lệ ngồi ở bên cạnh hắn theo bản năng mà trốn về sau một chút —— không phải hai người bọn họ nhát gan, mà bộ thi thể này thật sự quá mức kinh khủng.

"Hay là để tôi đi." Lý Gia Vũ nói, đeo găng tay và khẩu trang vào.

Tưởng Duệ Hằng lộ ra nụ cười thoả mãn. Nếu như là lúc trước, hắn nhất định sẽ trêu chọc một câu "Quả nhiên là anh đối với tôi tốt nhất", nhưng bây giờ, hắn đã không cần nói những lời thăm dò này, cho nên, hắn chỉ là không tiếng động mà nâng lên khóe miệng.

Lý Gia Vũ đáp lại cho hắn một nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu bắt đầu công tác.

Một bên khác, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo cũng bắt tay vào công việc. Thẩm Hạo mở túi đeo lưng ra, từ bên trong móc ra một đồ vật giống như ipad đưa cho Trình Tấn Tùng, sau đó cậu ra móc ra một đống công cụ không biết tên, bắt đầu lắp ráp.

"Đây là cái gì?" Thẩm Nghiêm ở một bên nhìn hồi lâu, lúc này rốt cục không nhịn được mở miệng.

"Đây là máy thu hình dưới nước. Nó có thể quay phim đồng thời hoạt động ở dưới nước." Thẩm Hạo chỉ chỉ Trình Tấn Tùng: "Tấn ca vừa nghe nói thi thể được phát hiện trong thuỷ động, liền bảo em đem vật này đến."

Thẩm Hạo thốt ra lời này, không chỉ Thẩm Nghiêm, Giang Lệ cùng Phương Lễ Nguyên bên cạnh cũng gợi lên hưng thú. Hai người kia đều quay đầu lại, nhìn về phía Trình Tấn Tùng bên này.

Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng, trong mắt mang theo kinh ngạc khó mà tin nổi: "Các anh còn có đồ vật thần kỳ như vậy?"

Trình Tấn Tùng thần bí nháy mắt mấy cái: "Cho em mở rộng tầm mắt một chút."

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Hạo bên kia đã hoàn thành lắp ráp. Hiện tại đồ vật trên tay cậu giống như một con bạch tuộc —— nửa bộ phận đầu là máy thu hình hình tròn, phía trên máy thu hình còn có một chiếc đèn nhỏ để chiếu sáng. Phía dưới máy thu hình còn có bánh xe, phụ trách di chuyển trong nước. Ngoài ra còn có một đôi kẹp sắt, có thể gắp lên đồ vật muốn gắp. Cái máy "bạch tuộc" này thông qua dây dẫn dài phía sau nối liền màn hình ipad trong tay Trình Tấn Tùng.

Thẩm Hạo ấn xuống một cái nút trên máy thu hình, ngọn đèn nhỏ trên máy thu hình sáng lên. Mà bên này, trên máy ipad Trình Tấn Tùng đang cầm cũng lập tức xuất hiện hình ảnh.

"Đươc rồi, dữ liệu truyền bình thường, " Trình Tấn Tùng kiểm tra một chút hình ảnh, sau đó liền thao tác ấn nút điều khiển, bánh xe kia từ từ chuyển động. Trình Tấn Tùng thấy tất cả thao tác đều bình thường, gật đầu ra hiệu Thẩm Hạo: "Ném xuống đi."

Thẩm Hạo gật đầu, cậu đi một bên tới thuyền, mở ra máy thu hình, sau đó đưa nó ném vào trong nước.

Trên màn hình ipad lập tức truyền đến hình ảnh trong nước. Dựa vào ánh đèn trên máy thu hình, tất cả hình ảnh dưới nước liếc mắt một cái là rõ mồn một, ngay cả hoa văn trên vách đá cũng hiện ra rõ ràng.

Trình Tấn Tùng thao tác điều khiển từ xa, để máy thu hình di chuyển bốn phía trong nước, có thể quan sát toàn bộ hình ảnh dưới nước.

Lúc này, Tưởng Duệ Hằng đã hoàn thành công tác trục vớt thi thể cũng tiến tới, hắn thấy hình ảnh trên màn hình, thở dài nói: "Vật này dùng tốt nhỉ!"



"Đúng, có nó, chúng ta cũng không vất vả. Nếu không lúc này, Gia Vũ đã sớm xuống nước, ai giúp cậu vớt thi thể?" Trình Tấn Tùng nhìn Tưởng Duệ Hằng nháy mắt mấy cái.

Một bên, Lý Gia Vũ đang tiến hành lấy mẫu nước trong thuỷ động nghe thấy, khẽ mỉm cười một cái, tiếp tục công việc.

Kỳ thực, cái máy này cũng là thiết bị tổ pháp chứng mới mua. Lúc Trình Tấn Tùng ở nước ngoài họp nhìn thấy nước ngoài đã sử dụng vật này, cảm giá vật này rất có ích, vì vậy sau khi trở về cũng xin phía trên cấp cho một cái, ngày hôm nay mới vừa vặn đem ra sử dụng. Trước đây thời điểm không có nó, một khi gặp phải chuyện cần phải xuống nước lấy bằng chứng, đều cần có người xuống nước tiến hành thăm dò. (Bên trong tổ pháp chứng Lý Gia Vũ là người có kỹ năng bơi giỏi nhất cho nên việc này đều giao cho anh)—— nguy hiểm cái gì tạm không nói, chính là qua lại thay quần áo bình dưỡng khí, cũng đủ dằn vặt rồi. Hiện tại có cái máy này, cũng thật là bớt không ít chuyện. Giờ khắc này, trong lòng tất cả mọi người cơ hồ đều sinh ra cảm khái giống nhau —— khoa học kỹ thuật quả nhiên vĩ đại...

Mắt thấy cái máy kia ở dưới dưới nước càng chạy càng xa, Giang Lệ hỏi Trình Tấn Tùng: "Nó có thể đi bao xa?"

"Trên nguyên tắc mà nói, đường truyền dài bao nhiêu, cái máy này có thể đi bấy nhiêu." Trình Tấn Tùng giải thích: "Đoạn đường thuỷ này khoảng 50m, hi vọng ở trong phạm vi này có thể có phát hiện."

Nhưng mà, kết quả cuối cùng vẫn để cho mọi người có chút thất vọng. Tuy rằng đoạn đường thuỷ này nhìn qua thì không lớn, nhưng là tiến sâu vào bên trong lại tương đối dài. Máy thu hình đã đi được 50m, ngoại trừ nhìn thấy một đoạn vải ngắn bị rách, sau đó cũng không nhìn thấy bất luận đồ vật gì.

"Xem ra, thi thể này vẫn là từ chỗ khác trôi tới đây, đoán chừng là động đất ở khu vực nào đó, cho nên mới trôi lại đây." Trình Tấn Tùng một bên thu hồi máy thu hình, một bên nói với Thẩm Nghiêm: "Có thể là từ đầu nguồn bên kia."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu, quay đầu hỏi Lưu Khánh Viễn: "Dòng sông này bắt đầu ở đâu?"

"Đầu nguồn là sông Ngọc Thủy." Lưu Khánh Viễn trả lời: "Sông Ngọc Thủy từ phía đông chảy vào trong núi, hình thành mạch nước ngầm này, sau đó từ phía tây chảy ra ngoài."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu, anh nhìn một vòng xung quanh, lại hỏi Lưu Khánh Viễn: "Thời điểm các anh phát hiện thi thể nó đã nằm ở đây sao?"

"Lúc đó nó vẫn ở chỗ cửa động bên kia."

"Vậy lúc đó anh có phát hiện gì đặc biệt không?"

Lưu Khánh Viên suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: "Lúc đó tôi và một người khác —— chính là cậu thanh niên các anh vừa nhìn thấy —— kiểm tra thủy động đi tới này, Tiểu Vương đột nhiên nói phát hiện bên trong nước hình như có thứ gì đó, sau đó tôi liền bảo cậu ta lái thuyền tới đây, tiếp theo liền thấy thi thể này. Lúc đó hai chúng tôi sợ quá chừng, ngay lập tức liền lái thuyền đi ra ngoài. Sau đó báo cảnh sát. Từ lúc hai chúng tôi ra ngoài không có ai vào cả."

"Động này còn cửa ra vào khác không?"

"Không có." Lưu Khánh Viễn lắc đầu: "Chỉ có một con đường, hết thảy thuyền từ con đường này tiến vào, rồi từ đường cũ đi ra ngoài —— à đúng rồi, ở giữa có mấy nơi có lối rẽ, thế nhưng cũng chỉ có một con đường tiến vào."

Thẩm Nghiêm gật đầu, anh nhìn thi thể trên mũi tàu một chút, lại nhìn bốn phía âm u, chậm rãi nhíu mày.

Từ ngọc sơn thủy động đi ra, mấy người liền hỏi thăm nhân viên công tác họ Vương kia một chút, lời nói của cậu ta cơ hồ nhất trí với lời giải thích của Lưu Khánh Viễn. Trình Tấn Tùng lại dò hỏi giám đốc công viên này, xác định đầu nguồn mạch nước ngầm ngọc sơn thủy động đúng là sông Ngọc Thủy. Vì vậy, mọi người liền ra xe đi tới sông Ngọc Thủy. Nhưng mà, sông Ngọc Thủy cũng là một con sông lớn, mấy người dọc theo bờ sông đi thật xa, lại hỏi rất nhiều cư dân xung quanh, nhưng không có bất kỳ người nào cảm giác được sau động đất mặt đất gần sông Ngọc Thuỷ có phát sinh biến hóa gì, hoặc là thấy thi thể nào xuất hiện... Nói cách khác, tất cả tin tức liên quan tới thi thể này, đều chỉ có thể dựa vào bọn họ tự mình điều tra.

Vừa không có người làm chứng mục kích, vừa không có hiện trường gây án, vì vậy, con đường có thể thu được manh mối chỉ có thể dựa vào tổ pháp chứng cùng pháp y. Ngày thứ hai, toàn thể đoàn người của tổ pháp chứng cùng với pháp y Tưởng Duệ Hằng đều bắt đầu trở nên bận rộn, Tưởng Duệ Hằng khám nghiệm thi thể, Thẩm Hạo phụ trách phục hồi gương mặt thi thể trở lại bình thường, Trình Tấn Tùng và những người khác thì lại tiến hành kiểm nghiệm nguồn nước và những vật chứng khác phán đoán thời gian thi thể bị ngộ hại. Tổ trọng án tạm thời không có chuyện để làm, không thể làm gì khác hơn là tiến vào phòng làm việc của những người này, cùng đợi kết quả.

Buổi tối trước khi tan việc, phòng họp tổ trọng án.

"Đầu tiên chúng làm quen một chút vị tiên sinh vô danh này đi." Tưởng Duệ Hằng dùng một câu như vậy mở màn. Hắn nhìn Thẩm Hạo gật đầu, Thẩm Hạo hiểu ý, click con chuột, một hình ảnh 3D mô phỏng khuôn mặt của một thanh niên lập tức xuất hiện trên màn ảnh lớn phòng hội nghị.

"Vị này chính là người chết, " Tưởng Duệ Hằng chỉ vào màn ảnh lớn nói: "Người da vàng, giới tính nam, chiều cao khoảng 173-175cm, tuổi tác trong vòng từ 20-24. Tấm này là hình ảnh gương mặt bình thường của người chết." Tưởng Duệ Hằng đem bức ảnh khuôn mặt in ra cho Thẩm Nghiêm: "Các cậu có thể thông qua nó để tra xem người chết đến cùng có thân phận gì."

Thẩm Nghiêm gật đầu tiếp nhận, hỏi tiếp: "Nguyên nhân cái chết là gì?"

Tưởng Duệ Hằng nói: "Sau đầu thi thể xương sọ có hiện tượng vỡ vụn, hẳn là bị hung thủ dùng vật nặng đập vào gây nên. Vết thương này đủ để tạo thành hiện tượng xuất huyết não, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng da thịt trên thân thể người chết cơ bản đã bị phân huỷ, bằng vào năng lực của chúng ta không thể nào biết được người này còn chịu thương tổn gì khác không" Nói tới chỗ này, hắn thật giống như nhớ ra cái gì đó, bổ sung tiếp: "Ồ đúng rồi, có một điểm có thể xác định, chính là xương chân phải người chết đã bị mất một đoạn."

"Là bị người ta chém đứt hay là bị nước làm trôi đi?" Phương Lễ Nguyên hỏi.

"Xương cốt người chết không hoàn chỉnh hệ, không giống như là bị chém đứt, càng giống như là do hoàn cảnh tác động." Tưởng Duệ Hằng nói.

Phương Lễ Nguyên gật đầu.

Thẩm Nghiêm hỏi tiếp: "Vậy thời gian tử vong thì sao?"

Tưởng Duệ Hằng nhìn về phía Trình Tấn Tùng, Trình Tấn Tùng mở miệng: "Ừ, cái này để tôi nói đi." Hắn đem một phần báo cáo đưa cho Thẩm Nghiêm: "Căn cứ vào lời của giám đốc công viên, mạch nước ngầm trong ngọc sơn thuỷ động đến từ sông Ngọc Thuỷ, chúng tôi đã tiến hành lấy mẫu nước sông Ngọc Thuỷ và nước trong thuỷ động, kết hợp với nhiệt độ biến hoá chênh lệch trong vòng một năm, mô phỏng tốc độ thi thể mục nát trong nước, cuối cùng ra kết luận, thời gian thi thể tử vong đại khái hẳn là khoảng 30 đến 40 tháng, cũng chính là hơn ba năm trước đây."

"Ba năm trước..." Thẩm Nghiêm nhìn gương mặt người trẻ tuổi trong hình, hơi nhíu mày.

Vấn đề cần điều tra đầu tiên là xác định được thân phận của người chết. Tổ trọng án đã tìm ra hồ sơ báo án mất tích trong vòng năm năm, thế nhưng cũng không phát hiện được người giống như người chết. Cân nhắc đến thi thể có thể là dọc theo sông Ngọc Thủy chảy vào trong động, vì vậy mọi người lại điều tra khu vực thành thị xung quanh sông Ngọc Thuỷ, nhưng là vẫn không có phát hiện bất luận người nào có gương mặt trùng khớp với người chết.

"Cho nên, em dự định ngày mai đem bức ảnh đến mấy khu vực xa hơn hỏi xem, không được liền nhờ vào truyền thông thông báo tìm người, nói chung đầu tiên phải điều tra được thân phận của người chết."



Trình Tấn Tùng nghe xong Thẩm Nghiêm nói lời này, chỉ là gật đầu, sau đó lấy đũa đưa cho Thẩm Nghiêm: "Được rồi mau ăn, chuyện công tác ngày mai lại nói."

Thẩm Nghiêm vừa nãy tự nhiên nói một lúc lâu, nghe Trình Tấn Tùng nói như thế, lúc này mới phản ứng được: "Xin lỗi, vừa nhắc tới liền quên mất."

Trình Tấn Tùng từ phía nam trở về đã năm ngày, hai ngày đầu là chỉnh lý hồ sơ, sau đó lại phát sinh án mạng, cho tới hôm nay, hai người mới có thời gian nhàn rỗi, cùng đi ra ngoài ăn cơm tối. Kết quả vừa nãy Trình Tấn Tùng chỉ là nói một câu về vụ án, Thẩm Nghiêm vẫn luôn nói cho tới bây giờ. Nghĩ tới đây, Trình Tấn Tùng bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Em đó, vừa nhắc tới vụ án mắt đã sáng bừng rồi, đúng là người cuồng công tác."

"Cút, có anh mới cuồng công tác!" Thẩm Nghiêm cười mắng.

"Nói thật, " Trình Tấn Tùng thu hồi nụ cười, thân thiết hỏi: "Thân thể em thế nào rồi? Hiện tại đi làm có ổn không?"

"Đã mấy tháng rồi còn gì? Em đã sớm không có chuyện gì rồi!" Thẩm Nghiêm cười nói.

"Không có chuyện gì em cũng phải chú ý thân thể." Trình Tấn Tùng trừng mắt: "Dù sao cũng là trọng thương, coi như xương cốt đã lành, trạng thái thân thể cũng không thể lập tức khôi phục, gần đây công tác không được phép liều mạng."

Trình Tấn Tùng không nói lời này thì thôi, nói một lời làm cho Thẩm Nghiêm lập tức tức giận: "Anh nói còn không thấy ngại à! Có phải là anh nói cái gì với tổ viên của em không? Mấy ngày nay bọn họ vừa đến năm giờ liền bảo em đi về nhà, không đi cũng không được."

Nghe đến Thẩm Nghiêm hỏi như vậy, Trình Tấn Tùng lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Cái tên nhà em chưa bao giờ biết chăm sóc mình, anh không thể làm gì khác hơn là tìm người trông chừng em." Nhìn Thẩm Nghiêm muốn tiếp tục mở miệng, hắn liền giải thích: "Em yên tâm, anh có chừng mực, thời điểm thật sự cần thiết tuyệt đối sẽ không kéo chân em. Thế nhưng em cũng phải chú ý thân thể, thời điểm không cần tăng ca, vẫn là phải nghỉ ngơi nhiều. Em cũng không hi vọng sau này em muốn đi bắt trộm mà lại lực bất tòng tâm đúng không?"

Nghe Trình Tấn Tùng nói như vậy, suy nghĩ thêm trạng thái thân thể mệt mỏi sau khi tan tầm của mình, Thẩm Nghiêm vẫn muốn trách cứ nhưng cũng không nói ra được. Vì vậy anh thay đổi một loại phương thức oán giận khác: "Thật đúng là, rõ ràng em mới là tổ trưởng của bọn họ, dựa vào cái gì bọn họ lại nghe lời anh như thế?!"

Nghe đến Thẩm Nghiêm lầm bầm câu này, Trình Tấn Tùng lộ ra cười đắc ý: "Khà khà, em cũng không thể đỏ mắt ganh tị thế được, dù sao thời gian tôi làm việc và tiếp xúc với bọn họ cũng nhiều hơn em."

Thẩm Nghiêm xẹp miệng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trình Tấn Tùng nhìn dáng dấp Thẩm Nghiêm hiếm thấy lộ ra tính trẻ con, trong nháy mắt bật cười. Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Đúng rồi, anh có mang quà về cho em."

Thẩm Nghiêm ngẩn ra, còn không chờ phản ứng lại, liền thấy một cái hộp đưa tới trước mặt mình. Đó là một hộp gỗ tinh xảo màu đen, đại khái là do trang trí bên ngoài, vừa nhìn chính là đồ vật đẳng cấp.

Trình Tấn Tùng mỉm cười nói với Thẩm Nghiêm: "Mở ra xem đi."

Thẩm Nghiêm tiếp nhận, mở ra, là một cái thắt lưng màu đen. Chất da mềm mại, khéo léo tinh xảo, vừa nhìn liền biết là đồ tốt.

"Như thế nào, thích không?"

Thẩm Nghiêm trong lòng dâng lên hạnh phúc, anh gật gật đầu, ngoài miệng lại nói: "Khẳng định không rẻ đi? Lần tới đừng tốn tiền lung tung."

"Nên tiêu thì vẫn phải tiêu." Trình Tấn Tùng cười cười: "Trước đây nghe mấy cô gái nói qua, nếu như yêu thích một người đàn ông, liền tặng cho người ấy cà vạt, ý là đem người ấy nhốt lại. Thế nhưng em cũng không đeo cà vạt, tặng cái đó cũng vô dụng, cho nên anh liền đổi thành thắt lưng, cũng có ý nghĩa giống với cà vạt, em đeo nó vào, coi như là tôi buộc chặt em lại," Trình Tấn Tùng nắm chặt tay Thẩm Nghiêm, nhìn đôi mắt Thẩm Nghiêm, chân thành mà nói: "Sau này muốn chạy cũng không được."

Thẩm Nghiêm cảm thấy bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, anh cảm động mà nắm lấy tay Trình Tấn Tùng.

Nhìn thấy bộ dạng cảm động của Thẩm Nghiêm, Trình Tấn Tùng lộ ra nụ cười vui vẻ. Hắn nảy sinh ý nghĩ bất chợt: "Hiện tại em đeo luôn đi được không?"

Thẩm Nghiêm ngẩn ra, tiện đà bật cười: "Anh không cần gấp gáp như vậy chứ?"

"Làm sao không vội vã? Vấn đề này rất trọng yếu. Đi, hiện tại mau đi đổi lại đi."

Thời điểm hai người lằng nhà lằng nhằng, điện thoại di động Thẩm Nghiêm đột nhiên vang lên, khiến cho hai người giật nảy mình. Thẩm Nghiêm lấy điện thoại di động ra, chỉ liếc mắt nhìn, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc.

"Làm sao vậy?" Trình Tấn Tùng xem sắc mặt Thẩm Nghiêm biến hoá trong nháy mắt, lập tức ý thức được không đúng. Hắn dò đầu qua, lập tức hiểu ra nguyên nhân biểu tình biến hoá của Thẩm Nghiêm ——

Giờ khắc này trên màn hình điện thoại di động, chỉ xuất hiện một dãy số mà lại không có tên người gọi"...

Cuộc gọi như vậy, thường không có tin tức tốt gì.

Thẩm Nghiêm liếc nhìn Trình Tấn Tùng, người sau gật gật đầu.

Vì vậy hai người đi tới một chỗ yên tĩnh, Thẩm Nghiêm ấn nút nhận điện thoại: "Alo?"

"Xin chào, đội trưởng Thẩm." Bên kia truyền tới một thanh âm khá là quen thuộc.



Thẩm Nghiêm cả kinh: "Lý Quang Bắc?!"

Trình Tấn Tùng cũng lấy làm kinh hãi, hắn lập tức đem lỗ tai đến gần điện thoại di động của Thẩm Nghiêm.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ: "Ha ha, đội trưởng Thẩm nhĩ lực thật tốt, dĩ nhiên có thể nghe ra được."

"Ông tìm tôi có chuyện gì?"

"Đừng sốt sắng, hôm nay tôi gọi cho cậu, là muốn làm tròn nghĩa vụ người dân, cung cấp manh mối cho cảnh sát các người" Lý Quang Bắc nói.

"Manh mối? Ông muốn cung cấp manh mối gì?"

"Có phải gần đây các cậu tìm được một bộ thi thể vô danh không?

Nghe nói như thế, Thẩm Nghiêm nhất thời giật mình: "Làm sao ông biết?!"

"Cái này không cần cậu quản, tôi chỉ là muốn nói cho cậu, người kia gọi Hứa Bằng, trước kia là sinh viên đại học S. Chuyện còn lại, phải dựa vào các cậu."

Nghe đến Lý Quang Bắc nói như vậy, trong lòng Thẩm Nghiêm tính cảnh giác cao hơn mấy phần, hỏi hắn: "Ông làm sao lại biết được tin tức này?"

Nghe đến âm thanh Thẩm Nghiêm đột nhiên trở nên cảnh giác, Lý Quang Bắc bật cười: "Đội trưởng Thẩm, cậu yên tâm, cái chết của cậu ta không liên quan gì đến tôi đâu." Ông ta hơi dừng một chút, tiếp tục nói: "Trên thực tế, tôi cũng đang tìm cậu ta."

"Ông tìm cậu ta? Tìm cậu ta làm cái gì?"

"Đó là chuyện của tôi." Lý Quang Bắc hời hợt nói.

Thẩm Nghiêm lấy điện thoại di động, không nói gì.

Hai người cứ như vậy giằng co một phút chốc, không biết có phải cảm nhận được khí thế không bỏ qua của Thẩm Nghiêm hay không, Lý Quang Bắc tựa hồ có điểm bất đắc dĩ, hắn mở miệng lần nữa: "Đội trưởng Thẩm, chúng ta làm một cái giao dịch được không?"

"Giao dịch gì?"

"Lần trước không phải cậu hỏi tôi, cái chết của Triệu Cương đến cùng là xảy ra chuyện gì à?"

Nghe được câu này, Thẩm Nghiêm đột nhiên nắm chặt điện thoại di động.

Truyền qua ống nghe điện thoại di động, âm thanh Lý Quang Bắc rõ ràng truyền đến: "Chỉ cần cậu điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của Hứa Bằng, tôi sẽ nói cho cậu biết chân tướng cái chết của Triệu Cương..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.