Sự thực chứng minh, Lý Quang Bắc không có lừa người. Ngày thứ hai, tổ trọng án quả nhiên ở trong hồ sơ sinh viên đại học S tìm được Hứa Bằng, bức hình trong hồ sơ cực kì tương ứng với bức hình 3D gương mặt thi thể được phục chế, rõ ràng là người bọn họ muốn tìm.
"Hứa Bằng, nhập học năm 2004, sinh viên khoa lịch sử, tốt nghiệp 2008, cột cha mẹ trống không..." Nhìn đến đây, Thẩm Nghiêm giương mắt hỏi thầy giáo phụ trách quản lý học sinh: " Tại sao cột ghi thông tin cha mẹ lại để trống?"
"A? Theo lí thì không được để trống..." Thầy giáo kia liếc mắt nhìn, ngẩng đầu trả lời: "Thời điểm lúc trước chúng tôi điều tra sơ yếu lý lịch của sinh viên, cũng bảo mọi người điền đầy đủ. Thế nhưng cậu sinh viên này lại không điền, có thể cậu ấy là trẻ mồ côi."
Thẩm Nghiêm gật đầu, đưa mắt nhìn Trình Tấn Tùng—— nếu như Hứa Bằng là trẻ mồ côi thì có thể giải thích cậu ta mất tích nhiều năm như vậy nhưng lại không có ai báo cảnh sát.
Vì vậy Thẩm Nghiêm tiếp tục nhìn xuống dưới, lại nhíu mày lần nữa: "Tại sao cậu ta lại không điền cột hướng đi sau khi tốt nghiệp?"
"Là như vậy, hàng năm chúng tôi sẽ thống kê lại hướng đi của sinh viên tốt nghiệp vào tháng 6 của năm đó, nếu như vào cuối năm giáo viên không đem tài liệu có liên quan đến đơn vị học sinh đó làm việc giao cho chúng tôi, vì vậy cột này sẽ được để trống."
Thẩm Nghiêm gật đầu, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-theo-quy-an/2597472/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.