Chương trước
Chương sau
Mọi người đi theo tiếng động, thấy tên béo Lưu Tiểu Đạt bị Vạn Phi Vũ đè xuống đất đánh đập.

Lưu Tiểu Đạt vốn đang lim dim ngủ thì đột nhiên "rầm" một tiếng, có người đạp tung cửa phòng hắn ra, hắn chưa kịp nhìn ra là ai thì đã bị lôi khỏi nhà như con gà con, đấm bay xuống đất.

Đau đớn khiến hắn hét chói tai, khi thấy đó là Vạn Phi Vũ, hắn tức giận đến mức muốn đứng dậy dạy cho Vạn Phi Vũ một bài học.

Không ngờ cây trúc gầy gò Vạn Phi Vũ lại hoàn toàn khác với ngày hôm qua, cơ bắp trên người bắt đầu phồng lên, thân hình trở nên cường tráng. Lưu Tiểu Đạt thử mấy lần nhưng đều không đánh bại được hắn.

Lưu Tiểu Đạt bị hắn đè ép không thể cử động, cứ nằm dưới đất rên ai ui. Hôm qua cái người cùng nhóm Lưu Tiểu Đạt khuyên Lưu Tiểu Đạt đừng đánh Vạn Phi Vũ, hôm nay thấy Vạn Phi Vũ biến thành một người khác đánh Lưu Tiểu Đạt, gã lại cuống cuồng định bụng khuyên can, chẳng qua là đổi đối tượng.

Căn bản gã không có cách nào thuyết phục được Vạn Phi Vũ đang tức giận, Vạn Phi Vũ đẩy gã ngã ngồi xuống đất, nói: "Mày cũng chẳng phải thứ tốt gì, Lưu Tiểu Đạt bảo mày cùng nhóm nó mà mày cũng đồng ý? Đồ ăn hại, chờ tao xử xong Lưu Tiểu Đạt rồi sẽ dạy cho mày một bài học."

Nhìn thấy Lưu Tiểu Đạt bị đánh bầm mặt mũi, âm thanh cũng dần dần yếu ớt, Lôi Lỗi vừa chạy tới bước lên kéo Vạn Phi Vũ đứng dậy.

"Mẹ nó, đứa nào đấy?!" Vạn Phi Vũ cười lạnh, đánh giá thể chất của Lôi Lỗi, đoán chừng có thể đánh không lại, mới dùng giọng điệu hơi khách sáo nói: "Bọn bác sĩ viện phía Tây đừng có loàng quàng."

Tính tình Lôi Lỗi nóng nảy, rất ghét người khác đưa ra nhận xét phiến diện về mình, tức giận nói: "Tôi thấy anh mới đang loàng quàng, nói, tối qua anh đã làm gì?"

Sắc mặt Vạn Phi Vũ đông lại, cơ thể bày ra tư thế phòng bị: "Mày hỏi cái này làm gì?"

Lôi Lỗi nào đủ kiên nhẫn, thái độ gấp gáp, Uông Thiên Hải học cùng cậu ta nhiều năm đương nhiên biết điều này.

Uông Thiên Hải ôn hòa nói: "Bác sĩ Vạn, chúng tôi không có ý gì xấu, chẳng qua chúng tôi vừa mới đi qua nhà anh, thấy ngoài cửa có mùi lạ nên hơi lo lắng thôi."

Uông Thiên Hải có khuôn mặt thanh tú, con ngươi màu hổ phách sau cặp kính nhìn Vạn Phi Vũ không chớp mắt, trông vừa thân thiện vừa chân thành.

"Nếu tao và mày là đồng đội, tao sẽ nói cho mày biết." Vạn Phi Vũ dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, "Đồng đội của mày là tên to xác ngu ngốc này sao? Chậc."

Lôi Lỗi nắm lấy cổ áo Vạn Phi Vũ: "Nói cái gì đấy?"

Ánh mắt Uông Thiên Hải lạnh lùng, ngăn cản Lôi Lỗi đang định ra tay: "Thôi bỏ đi, không đáng, giờ gã không muốn nói, sớm muộn chúng ta cũng sẽ biết."

Vạn Phi Vũ hừ một tiếng, mắt nhìn thẳng mà đi, chẳng để ý tới Lưu Tiểu Đạt vẫn đang kêu cha gọi mẹ dưới đất.

Cảnh Nhiễm xem xong vở kịch hay, thì thầm với Hàn Mặc Xuyên: "Đêm qua chắc chắn Vạn Phi Vũ đã biết cái gì từ bức tranh, tỷ như, tăng cường thể lực bằng cách làm gì đó với dân làng?"

Uông Thiên Hải và Lôi Lỗi đưa Lưu Tiểu Đạt bị đánh sưng mặt trở lại nhà, sau khi ra ngoài, Uông Thiên Hải nói: "Hai người họ đều không nghe thấy âm thanh, nhưng Lưu Tiểu Đạt trả lời cứ là lạ, chắc tại đang đau."

Trời đã sáng choang, Hàn Mặc Xuyên phân công nhiệm vụ xong, nhớ tới cuộc đối thoại ngày hôm qua với Uông Thiên Hải, nhẹ nhàng nói: "Uông Thiên Hải, đừng quên chuyện hôm qua cậu hứa với tôi."

Lư Điểm Thanh không đợi Hàn Mặc Xuyên bắt đầu phân công, nói: "Giờ tôi gọi Hứa Như Quỳnh dậy đã, hỏi xem cô ấy muốn làm gì, rồi mới xem hôm nay nên làm gì."

"Tôi cảm giác cô ấy có câu chuyện." Lư Điểm Thanh rất có chủ kiến, "Tôi định kể cho cô ấy vài đầu mối, xem có thể gợi ra manh mối mới hay không."

Hàn Mặc Xuyên đồng tình với ý kiến ​​của cô: "Tốt. Nếu Hứa Như Quỳnh muốn làm gì thì nhất định phải theo sát."

Lôi Lỗi cảm thấy khó hiểu: "Sao phải quan tâm Hứa Như Quỳnh? Quá phí thời gian, ta phải nhanh chóng tìm biện pháp đối phó với trưởng thôn chứ."

Lư Điểm Thanh không cảm thấy bị coi nhẹ mà còn ân cần giải thích: "Dù sao thì NPC cũng là hiện thân của tiềm thức, chú ý nhiều hơn đến suy nghĩ và hoạt động của họ, không chừng sẽ gặt hái được thu hoạch ngoài mong đợi."

"Vẫn không hiểu nổi." Lôi Lỗi ngượng ngùng sờ mũi, "Trước kia tôi tiến vào tiềm thức, nhiệm vụ được giao cứ làm từng bước là xong."

Uông Thiên Hải nghiền ngẫm lời của Lư Điểm Thanh: "Sách chỉ bảo chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. NPC chỉ là hóa thân của tiềm thức, không đại diện cho người thật. Nhưng trên thực tế, nếu chúng ta dẫn dắt NPC nói nhiều, hoạt động nhiều, chúng ta có thể thu được nhiều manh mối hơn?"

Khóe môi Lư Điểm Thanh hơi nhếch lên: "Bingo, là vầy đó."

Lư Điểm Thanh là thực tập sinh được luân chuyển nội bộ, trước đây cô chịu trách nhiệm sắp xếp hồ sơ tại Viện nghiên cứu, ghi chép lại sự kiện của mỗi lần lặn sâu. Lư Điểm Thanh rất nghiêm túc với công việc này, chính sự kiên trì này đã giúp cô có thể tổng hợp được nhiều quy luật từ tài liệu, trở nên nổi bật trong quá trình đánh giá của Viện nghiên cứu.

Uông Thiên Hải và Lôi Lỗi đều là những sinh viên mới tốt nghiệp năm nay, những trường hợp họ từng gặp phải trước đây hầu hết đều mang tính chất sách giáo khoa.

Hàn Mặc Xuyên làm việc ở bộ phận điều tra đã năm năm, biết Lư Điểm Thanh nói không sai, gật đầu tán thành, có rất nhiều "mẹo nhỏ" lặn sâu chờ người mới khai thác, hắn không có ý định nói toạc cho họ biết: "Được rồi, không sao, ai làm việc nấy đi, cẩn thận đấy, hôm nay tìm hiểu xem hình phạt dành cho trưởng thôn là gì."

Mọi người dưạ theo nhiệm vụ của mình, mỗi người một việc.

Cảnh Nhiễm vẫn cùng nhóm với Hàn Mặc Xuyên, sau khi mọi người tản ra hành động, hai người đi loanh quanh khắp thôn, muốn tìm vài dân làng dẫn ra suối để nhìn xem ban ngày nước suối có ảnh hưởng gì đến dân làng hay không.

Sau khi đi vòng vo chừng mười phút, nhà gỗ trống không thấy bóng người. Tìm khoảng mười phút nữa, họ thấy một nhóm dân làng đứng phía sau nhà Vạn Phi Vũ.

Toàn bộ thôn dân tụ tập bên cạnh nhà Vạn Phi Vũ, họ giống như một đàn cừu ngoan ngoãn, đứng bất động, không làm phiền nhau. Không biết Vạn Phi Vũ làm cách nào ra lệnh cho những thôn dân này tự nguyện ra khỏi nhà gỗ đứng chung một chỗ, hắn giống như một con chó hung ác canh giữ những chú cừu non, thấy có người đến gần, hắn hung ác trợn mắt ra lệnh bọn họ giữ khoảng cách.

Cảnh Nhiễm nghĩ ra một kế, anh bảo Hàn Mặc Xuyên đứng đây đợi còn mình đi tới thương lượng.

"Tôi không có ý gì xấu, thề luôn." Cảnh Nhiễm giơ tay tỏ ý mình không có vũ khí, "Tôi chỉ muốn hỏi một dân làng, anh có thể gọi một dân làng tới không?"

Vạn Phi Vũ đã coi dân làng là tài sản của mình: "Đừng tưởng rằng tao không biết mày đang nghĩ gì, đừng hòng mang của tao một cái gì đi."

Một cái? Mang đi?

Cảnh Nhiễm biết dân làng ở đây đã thoát khỏi phạm vi loài người, nhưng hình dáng vẫn giống như những người bình thường, khiến anh cảm thấy đáng tiếc.

Ý tứ trong lời nói của Vạn Phi Vũ khiến Cảnh Nhiễm rùng mình, Vạn Phi Vũ không coi dân làng là con người nữa, trong mắt hắn, thậm chí dân làng chỉ là một bữa trưa không mấy ngon miệng.

Cảnh Nhiễm hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, cười hì hì: "Kìa, anh Vạn, châm chước tý đi mà, hôm qua tôi phải ở xa nhất còn gì, tôi với trưởng thôn giao kèo là buổi chiều phải giúp ông ta rửa thùng gỗ."

Vạn Phi Vũ không vui: "Thì làm sao, liên quan chó gì đến tao?"

Cảnh Nhiễm hứa hẹn: "Tôi tìm anh chỉ mượn đúng một người, anh ta sẽ cùng tôi giúp trưởng thôn rửa thùng, nếu có chuyện xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm, làm xong tôi sẽ lựa lời nói tốt anh với trưởng thôn mà."

Vạn Phi Vũ hơi động tâm, chỉ vào Hàn Mặc Xuyên đang đợi phía xa: "Sao không kêu cậu ta đi theo cậu?"

Cảnh Nhiễm vội vàng nói: "Ồi ôi anh Vạn ơi, anh chắc chắn đã phát hiện ra hai thôn dân khiêng thùng ngày hôm qua đã mất tích, ai mà dám đi đôi nữa. Không thì như này đi, xong việc tôi sẽ trả lại dân làng cho anh, nếu có vấn đề gì, đến chiều tôi lấy máu giúp anh, anh thấy thế có được không?"

Vạn Phi Vũ vẫn hơi do dự, nhưng Cảnh Nhiễm lại thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ nói: "Anh Vạn, nếu tôi không đủ sức mà làm hỏng việc, khi trưởng thôn hỏi, tôi chỉ có thể nói là do anh không thả người."

"Rồi, rồi." Vạn Phi Vũ bị thuyết phục, chọn người gầy nhất trong đám dân làng đẩy ra ngoài.

Bằng cách này, Cảnh Nhiễm nửa cứng nửa mềm mà mượn được một dân làng.

Cảnh Nhiễm: "Không biết Vạn Phi Vũ ăn trúng cái gì mà thể lực tăng lên rất nhiều, chúng ta đối đầu trực diện với gã sẽ rất mất thời gian."

Hàn Mặc Xuyên gật đầu, trong lòng cũng đồng tình với phương pháp ba hoa này, có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng nhất.

Dòng suối quanh co chảy chậm, ngắm mãi không thấy ngọn nguồn, có lẽ những giọt nước này một giờ trước vẫn còn là băng tuyết trên núi.

"Đội trường Hàn, thằng này nó không chịu đi." Lúc sắp đến bờ suối, Cảnh Nhiễm làm cách nào cũng không kéo được thôn dân này tới.

Hàn Mặc Xuyên nhớ lại câu nói đêm qua trưởng thôn nói với dân làng: "Mau đi tới suối đi, đã làm thì làm cho trót."

Dân làng nghẹn ngào kêu "A, a..." với vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt, khập khiễng đi về phía dòng suối.

"Chờ đã!" Ngay lúc thôn dân chuẩn bị bước xuống suối, Cảnh Nhiễm bước tới ngăn cản: "Còn có cách khác, đừng xuống suối."

Cảnh Nhiễm kéo dân làng cùng ngồi xổm trên bờ, xắn tay áo của mình và dân làng lên, vươn tay phải ra vốc một ít nước suối hất lên cánh tay dân làng.

Đầu ngón tay Cảnh Nhiễm hơi nhoi nhói, anh còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã thấy một mảng lớn cánh tay của thôn dân bị nước hòa tan, giống như da và xương đang bị bong ra.

"A a!" Dân làng khàn khàn kêu lên, toàn thân run rẩy, giống như những con cừu non đi lạc biết được vận mệnh của mình, nhưng lại chỉ có thể kêu gào phản kháng.

"Không sao, không sao." Cảnh Nhiễm an ủi dân làng đang run rẩy, nhìn chằm chằm dòng suối trong vắt trước mặt. Sống lưng anh lạnh buốt, anh nhận ra sự kinh hoàng của dòng nước vô tội: uống máu và ăn thịt, để dòng suối vui tươi trong trẻo có thể chảy.

Dòng suối hồn nhiên rửa sạch lòng sông, cũng rửa sạch những vết máu ẩn giấu.

Sau khi thôn dân hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, gã nhìn ngón tay Cảnh Nhiễm, lắc đầu không thể tin nổi: "A, a..."

Lúc này Cảnh Nhiễm mới để ý thấy trên ngón tay mình có một lỗ nhỏ xíu: "Í, ở đâu ra đây nhỉ?"

Sắc mặt Hàn Mặc Xuyên càng ngày càng âm trầm, không nói câu gì.

Dân làng không thể trái lệnh, nếu như lúc nãy bước xuống suối thì bây giờ dã đã biến thành một bãi nước màu màu vàng. Gã biết Cảnh Nhiễm vẫn coi gã như một con người, cảm xúc dâng trào, gã cố gắng mở miệng, để cơ bắp cứng ngắc của mình cử động lần nữa: "Đừng, đừng, lấy máu."

"Cái gì?" Cảnh Nhiễm không ngờ thôn dân này lại mở miệng nói chuyện, vội vàng xít lại gần, sợ bỏ lỡ tin tức gì.

"Đừng, tham lam, lấy máu. Không thể. Về nhà." Thôn dân lắp ba lắp bắp, nắt rưng rưng nước, "Về nhà, về nhà."

Nói xong, gã giống như chiếc đài hết điện, như cỏ dại bị mưa lớn dập vùi, không còn nói năng hay cử động nữa, trở về bộ dạng dờ đẫn như ban đầu.

Cảnh Nhiễm bối rối: "Không được tham lam, lấy máu xong không thể về nhà?"

"Xem tay cậu trước đã." Hàn Mặc Xuyên rất quan tâm đến tình trạng của các thành viên trong đội, "Tôi nghi ngờ vết thương là do nước suối gây ra."

Nói xong, Hàn Mặc Xuyên cũng nhúng ngón tay vào trong suối, khi lấy ra, trên đầu ngón tay hắn cũng xuất hiện những vết thương nhỏ.

"Chúng ta cũng bị lừa?!" Cảnh Nhiễm lạnh cả người, trong đầu quanh quẩn lời nói của dân làng: "Thôn dân nói lấy máu xong không thể về nhà, gã không phải người địa phương, gã là người bên ngoài giống chúng ta. Nhưng tôi đã lấy máu đâu."

Hàn Mặc Xuyên nhẹ nhàng nói: "Cậu quên à, chúng ta là một đội."

Nếu không lấy máu sẽ bị trưởng thôn ăn thịt.

Lấy máu, dần dần biến thành xác sống, mất ý thức trở thành một đống mỡ, cho đến khi bị dòng suối hòa tan.

Những người trẻ từ bên ngoài giống như vật tế, dùng mạng sống của mình đưa tới dòng suối trong thôn, dần trở thành một phần của thân Lưu Vân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.