Thôn Lưu Vân được bao bọc bởi rừng rậm, cây cối cỏ dại không nể cả gì mà mọc tùm lum, gió thổi qua tạo thành những dòng xanh mướt như nước chảy.
Núi tuyết phía xa có những mảng trắng trên sườn núi. Ban đầu Cảnh Nhiễm nhìn còn tưởng màu trắng đó là mây và sương mù, nhìn kỹ hơn mới nhận ra màu trắng đọng lại trên sườn núi chính là tuyết trắng.
Ngôi làng yên tĩnh tới mức dường như không có người ở. Giờ này không nghe được tiếng nước chảy róc rách ở dòng suối phía xa, cũng không có tiếng lá xào xạc trong gió, chỉ có tiếng quần áo của các bác sĩ ma sát vào nhau khi bước đi, như thể họ là những người duy nhất còn sống trong thôn này.
Cảnh Nhiễm thầm nghĩ: Đây là một ngôi làng khép kín, có lẽ đã xảy ra chuyện gì kỳ dị nên mới yên tĩnh như vậy.
Chàng trai trẻ yếu ớt trong đội đẩy gọng kính lên, bình tĩnh nói: “Tôi tính có khoảng 18 ngôi nhà gỗ. Giờ mình có năm nhóm, chia ra đi, kiểm tra đỡ mệt.”
Cảnh Nhiễm không thân với đồng nghiệp, anh chỉ biết người gầy gò này tên là Uông Thiên Hải, cậu ta và gã tóc Afro là bạn cùng lớp.
Dù nhà gỗ nhỏ trông giống nhau, lỡ đâu có vài cái bị ẩn trong góc hoặc bị nhà khác che khuất, ai có thể đoán ra rõ ràng như vậy?
Cảnh Nhiễm lại nhìn Uông Thiên Hải, ánh mắt hơi lạnh đi.
“Tôi muốn kiểm tra dòng suối và sườn núi bên kia.” Cảnh Nhiễm bảo.
Một người của viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-sau/3444406/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.