Tiếng tim đập văng vẳng bên tai, vừa nhanh vừa lớn.
Cảnh Nhiễm há miệng thở hồng hộc, cố gắng điều hòa nhịp tim đang đập nhanh.
Mở mắt ra, phía trước có một con đường nhỏ lỗ chỗ ổ gà, ven đường mọc đầy cỏ dại cao tới nửa người, đằng sau bị những tảng đá rải rác chặn lại.
Cảnh Nhiễm đau đầu đến mức tự nhiên không thể nhớ nổi mình đang ở đâu. Mãi đến khi cơn đau tan biến, anh mới chậm rãi bước dọc theo con đường.
Sau khi đi bộ khoảng một hai phút, con đường dần dần rộng ra, một ngôi làng được bao quanh bởi những ngọn núi xuất hiện trước mặt.
Ngôi làng không lớn, từ xa nhìn lại, chỉ thấy những căn nhà gỗ san sát nhau. Phía Tây là một ngọn núi đá nhỏ, phía Bắc là núi tuyết cao vút chạm mây, cảnh sắc nên thơ động lòng người.
Cảnh Nhiễm còn chưa kịp nhìn kỹ, đã có người gọi tên anh, “Cảnh Nhiễm, làm gì mà rề rà thế, mau tới đây!”
Một nhóm người mặc áo khoác trắng tập trung ở cổng thôn, Cảnh Nhiễm bước nhanh tới.
Nhìn kỹ hơn thì hóa ra nhóm người này cũng chia thành hai nhóm, đôi bên đang đánh giá nhau.
Cảnh Nhiễm không chút do dự gia nhập vào nhóm người đã gọi tên anh. Nhóm người rất lạ mặt, trên ngực đeo huy hiệu “Bác sĩ thực tập viện phía Tây”, tất cả đang căng thẳng nhìn chằm chằm cửa thôn.
Chỉ có một người đàn ông khiến Cảnh Nhiễm phải nghiêng đầu liếc thêm vài cái. Hắn ta cao, khuôn mặt điềm tĩnh với đôi mắt đầy sự dò xét.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã chú ý đến người nổi bật nhất trong đám đông, anh lén nhìn huy hiệu của người đàn ông đó: Hàn Mặc Xuyên, bác sĩ trưởng viện phía Tây.
Hàn Mặc Xuyên liếc mắt nhìn Cảnh Nhiễm, lạnh lùng nói: “Người đến đủ rồi, chuẩn bị thôi.”
Những người khác điều chỉnh ánh mắt, trông càng hồi hộp.
Cảnh Nhiễm làm bộ như đang căng thẳng cúi đầu sửa sang vạt áo. Anh đan hai tay vào nhau, lần tìm chiếc đồng hồ trên cổ tay trái.
Đây thực sự là một chiếc đồng hồ rất đơn giản.
Mặt đồng hồ màu xanh lơ rất nhạt, không hề có cách điệu dư thừa, Cảnh Nhiễm nhẹ nhàng chạm vào mặt số, cảm nhận sự mát lạnh từ kim loại.
Cảnh Nhiễm dần dần nhớ ra tất cả.
Anh không phải là bác sĩ, nơi này cũng không phải là một ngôi làng nhỏ.
Đây là thế giới tiềm thức của một người xa lạ, mà Cảnh Nhiễm là một người lặn sâu đã đi vào trong tiềm thức.
Hiện nay, chỉ cần sử dụng các thiết bị đặc biệt thì đã có thể bước vào thế giới tiềm thức của người khác, thuận tiện như đến thăm nhà một người bạn.
Bước vào thế giới tiềm thức được gọi là lặn sâu.
Là một dịch vụ tâm lý có thể giải tỏa lo lắng, lặn sâu đã trở thành một phần của hệ thống y tế. Những người bình thường có thể dễ dàng đặt lịch hẹn trị liệu lặn sâu tại các bệnh viện công sau khi trải qua đánh giá.
Sau khi trị liệu, bệnh nhân sẽ vô tình giải tỏa được lo âu, xóa tan những ám ảnh, đạt được bình an trong tâm hồn.
Sau khi dự án lặn sâu được triển khai, từ tầng lớp thượng lưu đến đại chúng, vô số người đã được điều trị tâm lý như vậy, chỉ số hạnh phúc của họ cũng được cải thiện đáng kể.
Những người đi vào thế giới tiềm thức được gọi là người lặn sâu.
Công việc của bọn họ là chữa lành nỗi đau trong tiềm thức bệnh nhân và cởi trói cho những ám ảnh trong tiềm thức.
Trong thế giới tiềm thức của bệnh nhân, người lặn sâu sẽ được giao một nhiệm vụ. Nhiệm vụ có quan hệ mật thiết với điều mà bệnh nhân quan tâm nhất, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ, người lặn sâu mới có thể rời khỏi thế giới tiềm thức.
Hầu hết thế giới tiềm thức đều không nguy hiểm, có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
Công việc của Cảnh Nhiễm không dễ dàng như trong các bệnh viện công khác.
Anh vừa mới xin việc thành công trong năm nay, được nhận vào Viện nghiên cứu tiềm thức và trở thành một người lặn sâu phụ trách những nhiệm vụ khó khăn.
Khó khăn cao, lương thưởng tự nhiên cũng hào phóng. Thế nên ngay cả khi có khả năng bị mắc kẹt trong thế giới tiềm thức, công việc này vẫn luôn được người ta bon chen đổ xô vào.
Nhờ lý lịch đẹp đẽ và thành tích bài thi viết, Cảnh Nhiễm đã vượt qua khảo sát đầu vào và được nhận vào Viện nghiên cứu.
Thế nhưng Cảnh Nhiễm đã nói dối một chuyện trong lý lịch của mình.
Trong cột tình trạng sức khỏe, Cảnh Nhiễm điền “tốt“.
Khi những người khác bước vào thế giới tiềm thức, họ có thể biết rõ ràng rằng họ đang có một sứ mệnh, một mục đích rõ ràng.
Nhưng mỗi khi Cảnh Nhiễm bước vào thế giới tiềm thức của người khác, anh thường xuyên phải đối mặt với chứng “mất trí nhớ” và “rối loạn ý thức“.
Dường như thế giới tiềm thức đang bài xích anh, cố gắng nuốt trọn lấy anh. Nguy cơ thường xuyên bị đồng hóa vào thế giới tiềm thức rõ ràng không phải là “tình trạng sức khỏe tốt“.
May thay trong quá trình đào tạo đại học, Cảnh Nhiễm nhặt được một chiếc đồng hồ trong thế giới tiềm thức sau khi tình cờ làm một số nhiệm vụ.
Đồng hồ xanh nhạt giống như một đạo cụ s+, đóng vai trò điểm neo, giúp Cảnh Nhiễm tìm được vị trí của mình sau khi tiến vào thế giới tiềm thức, tránh bị thế giới tiềm thức nuốt chửng trong vô thức.
Các “Bác sĩ thực tập viện phía Tây” thực ra là những thực tập sinh tại Viện nghiên cứu tiềm thức.
Giống như họ, Cảnh Nhiễm là một người lặn sâu vừa gia nhập Viện nghiên cứu tiềm thức.
Lần này là đánh giá tốt nghiệp cho các thực tập sinh, họ phải làm việc cùng nhau để hoàn thành các nhiệm vụ trong thế giới tiềm thức.
Mà “Bác sĩ điều trị” Hàn Mặc Xuyên với khuôn mặt lạnh lùng là lãnh đạo trực tiếp của họ, chịu trách nhiệm đánh giá biểu hiện của các thực tập sinh.
Gió lạnh thổi ra mang theo bầu không khí mục nát cũ kỹ. Một ông già tiều tuỵ bước ra khỏi làng men theo phiến đá rêu phong.
“Đến rồi.” Hàn Mặc Xuyên thấp giọng nhắc nhở, vẻ mặt các thực tập sinh đều trở nên nghiêm túc.
“Năm nay các cậu được phân đến thôn chúng tôi ấy à.” Ông già đứng trước mặt mọi người, âm điệu nói chuyện như làn khói, vừa nhẹ nhàng vừa cổ quái, “Tôi là thôn trưởng của thôn Lưu Vân, phụ trách sinh hoạt sau này của mấy cô cậu.”
Không ai lên tiếng, trưởng thôn cười khà khà, lộ ra hàm răng vàng đen, khoa tay múa chân với họ: “Các cô cậu phụ trách lấy máu. Mỗi ngày phải mang tới cho tôi một bát máu.”
“Cả người lấy máu và người bị lấy máu đều tính là hoàn thành nhiệm vụ.”
“Chỉ những người hoàn thành nhiệm vụ mới có thể ở lại sinh hoạt tại thôn Lưu Vân, nếu không thể hoàn thành... Vậy đành phải rời khỏi thôn này thôi.”
Trưởng thôn lấy ra một cái bát gỗ, Cảnh Nhiễm ngó thử, bát gỗ cần khoảng 100cc máu.
Trưởng thôn hí mắt, nâng ngón tay chỉ về núi đá lớn phía tây, “Trong nhà mỗi người trong thôn đều có một cái bát gỗ, các cô cậu phải tự mình đi lấy. Đợi đến buổi chiều, trước khi mặt trời lặn qua núi đá phía tây thì phải mang tới.”
Nói xong thôn trưởng cũng không muốn ở lại thêm chút nào nữa, xoay người rời đi.
“Lấy máu? Nhiệm vụ quái gì vậy?” Anh chàng có kiểu tóc Afro trong đội sốt ruột bĩu môi, thanh niên gầy gò bên cạnh giật giật ống tay áo cậu ta.
Tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Mặc Xuyên, chờ lãnh đạo đánh giá toàn cảnh.
Hàn Mặc Xuyên còn chưa kịp nói gì, đã bị một giọng nữ mềm mại cắt ngang.
“Xin chào, tôi là Hứa Như Quỳnh tới từ viện phía Đông. Từ giờ chúng ta sẽ sống cùng nhau trong thôn, có thể làm quen không?” Cô gái xinh xắn đáng yêu nói.
Người nói là một cô gái rất nhỏ nhắn, trông hoàn toàn vô hại, chiếc áo blouse trắng trên người cô trông như một chiếc váy dài.
Cảnh Nhiễm nhìn nơi tập trung các bác sĩ viện phía Đông, phát hiện bốn người còn lại đều là nam thanh niên, đang lạnh lùng nhìn bọn họ, không hề có chút biểu hiện “muốn làm quen” như lời Hứa Như Quỳnh nói.
Xem ra viện phía Tây là người lặn sâu, viện phía Đông là NPC. Giao lưu với NPC có thể đạt được thu hoạch ngoài ý muốn.
Hàn Mặc Xuyên lạnh lùng đáp: “Được.”
“Vậy tốt quá.” Hứa Như Quỳnh rất vui vẻ, vẫy vẫy tay với người của viện phía Đông, mấy nam sinh từ viện phía Đông chậm chạp bước tới.
Hai nhóm người gộp thành một đoàn, giới thiệu vài câu ngắn gọn. Viện phía Đông có bốn nam một nữ, đều là thực tập sinh, cộng với những người lặn sâu từ viện phía Tây thì vừa đúng mười người.
“Ngoại trừ muốn làm quen với các bạn, tôi cũng muốn hỏi viện phía Tây một chút, mọi người có mang dụng cụ lấy máu không?” Khuôn mặt Hứa Như Quỳnh u sầu, “Thực tập sinh viện phía Đông đều không mang, làm sao lấy được máu bây giờ?”
“Bên chúng tôi cũng không có.”
Thanh niên cao gầy viện phía Đông nói: “Ông già nói gì chúng ta phải làm nấy ư? Cũng đâu quan trọng lắm.”
Một người khác phụ họa: “Thật, hợp đồng lao động đã ký không nói phải lấy máu, tôi không làm đâu, mệt lắm“.
Lúc những người bên viện phía Đông nói chuyện, Hứa Như Quỳnh lạnh lùng liếc họ một cái, nhưng cô rất nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, nở một nụ cười dịu dàng.
Cảnh Nhiễm hỏi thanh niên cao gầy: “Anh ký hợp đồng lao động gì?”
Thanh niên cao gầy bĩu môi: “Chỉ là đến phòng khám nhỏ nơi này ở một tháng, chữa mấy bệnh vặt cho thôn dân thôi, chẳng lẽ viện phía Tây không ký?”
“Chúng tôi cũng ký rồi.” Cảnh Nhiễm thuận miệng đáp.
Hứa Như Quỳnh mỉm cười nói: “Tốt nhất là chúng ta nên lấy máu đúng giờ theo nguyện vọng của trưởng thôn. Nếu không thể hoàn thành việc lấy máu, ắt phải rời khỏi thôn Lưu Vân. Đấy là vi phạm hợp đồng đó, khéo còn phải đền tiền. Các cậu không muốn thế chứ?”
Vài bác sĩ ở viện phía Đông dẩu môi không đáp.
Hứa Như Quỳnh cười nhạt: “Hay là chúng ta vào trong thôn xem một chút đi, nếu tìm được dụng cụ lấy máu, mọi người có thể cùng nhau sử dụng.”
Mọi người không phản đối, mỗi người tìm một người đồng hành, tốp năm tốp ba bước về phía thôn làng.
Sau khi chia nhóm, Cảnh Nhiễm thấy rất lúng túng.
Anh cùng nhóm với Hàn Mặc Xuyên?!
Cảnh Nhiễm thực sự không muốn cùng nhóm với Hàn Mặc Xuyên.
Vị lãnh đạo mày kiếm mắt sáng này hoàn toàn không phải là một cái bị rơm, trong viện có rất nhiều lời đồn về hắn ta, có người nói hắn làm việc tàn nhẫn, đối đầu trực tiếp với lãnh đạo cấp cao nên mới bị ngầm điều tới đây. Có người nói hắn làm việc không nhận người thân, phản bội người cung cấp thông tin đổi lấy một cơ hội thăng tiến; cũng có người nói hắn quỷ quyệt xảo trá, vì công thưởng mà làm hại cấp dưới không chết thì bị thương.
Dù có nhiều tin đồn, nhưng không ai có thể phủ nhận năng lực làm việc của Hàn Mặc Xuyên. Sự thăng tiến nhanh chóng của Hàn Mặc Xuyên lên vị trí chính thức là do hắn có khả năng giải quyết các nhiệm vụ mà người khác không thể giải quyết được.
Cảnh Nhiễm ngán nhất là cái kiểu người nói dễ nghe thì là nhìn xa trông rộng, nói khó nghe thì là nham hiểm xảo trá. Làm việc với nhau rất tốn sức.
Đồng nghiệp không quan trọng thì dễ lừa, muốn làm gì thì làm, nhưng với con cáo già này thì...
Cảnh Nhiễm chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu.
Nhìn thấy vẻ mặt “hấp hối” của Cảnh Nhiễm, những người khác đều cho rằng anh không muốn cùng nhóm với đội trưởng. Họ đồng loạt nháy mắt với anh, nở nụ cười trêu chọc.
Cảnh Nhiễm thích đi một mình hơn, nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ đánh giá, đi một mình cũng không ổn.
Anh chỉ đành hỏi dò, “Đội trưởng Hàn, chúng ta chung nhóm nhỉ?”
Hàn Mặc Xuyên dễ nói chuyện hơn so với tưởng tượng, lạnh lùng gật đầu đồng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]