Giang lão gia đứng chẳng vững được nữa, cây gậy ông dùng để làm phương tiện đi lại dễ dàng hơn cũng rời khỏi lòng bàn tay của ông. Còn gì đau đớn và tuyệt vọng hơn khi nghe những tin tức như thế này....
" Là tại tôi, tại tôi để cô ấy về nhà lấy tài liệu, nếu không thì chuyện này sẽ không xảy ra..." Thiếu Phong tự đánh vào cơ thể mình, anh là đang làm tổn thương chính bản thân. Trách sao chính mình lại là kẻ đang chế.t, nếu lúc đó anh vẫn giữ lập trường không cho cô đi thì cả Tuyết Ninh và A Trạch đã không nằm ở đó chẳng rõ sống chết thế
nao.
Bác sĩ bước ra ngoài, nét mặt ũ rũ, lắc đầu, thật sự anh ấy không biết đối mặt với người nhà ra sao.
Mẹ A Trạch lao đến, hỏi han: " B..bác sĩ, con trai tôi..tiểu Trạch của tôi thế nào rồi? Thằng bé...thằng bé ổn đúng chứ...làm ơn! "
Người mẹ già luôn ủ hi vọng, mong ước con trai được khỏẻ mạnh, dù cái giá phải trả có lớn đến nhường nào, miễn thấy con bình an bà đây xin chấp nhận hết.
" Nhịp tim của bệnh nhân không còn đập nữa, máu chảy rất nhiều, bên phía bệnh viện chúng tôi đã cho truyền máu nhưng không hề có tác dụng. Vết thương quá sâu, chấn động vào vùng đầu, mong gia đình giữ bình tĩnh mà lo thủ tục chôn cất, đưa bệnh nhân về nơi yên nghĩ cuối cùng. Thành thật mà nói, nếu như cậu ấy có tỉnh dậy khả năng lành lặn như người bình thường chỉ khoảng 10% thôi. "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-goi-ten-tinh-yeu/3587050/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.