Thiếu Phong bỗng chốc đứng dậy, anh cau mày, gương mặt bừng bừng sát khí như sắp giết người đến nơi. Anh thẳng bước về chỗ Chu Diện, nắm chặt cổ áo chàng trai đang hoảng hốt tột độ.
" Cậu nói cái gì? Chuyện này không phải để đùa giỡn đâu!" Anh dửng dưng không tin vào lời mình cho là bịa đặt của Chu Diện, nên ra sức chối bỏ.
Chu Diện run run, anh khẳng định lời mình vừa nói: " Tô.tôi nói thật! Xe lao xuống vực sâu, b..bên phía cảnh sát và bệnh viện có gọi đến thông báo, họ nói là... nói là..."
" NÓI Gì?" Thiếu Phong nhấn mạnh một lần nữa. Anh thật sự đang nóng như lửa đốt, chỉ cần mấy lời nói khích liền có thể không kiểm soát được bản thân. Còn cái cậu Chu Diện này, đi theo anh chẳng biết bao lâu mà cứ giữ cái thói chậm chạp, lề mề trong lời ăn tiếng nói như vậy.
" Trên xe lúc đó không còn ai, bên đội cứu hộ chia nhau đi tìm thì chỉ thấy...một mình anh A Trạch thôi ạ! Còn thiếu phu nhân thì không thấy đâu..."
Cảm giác như sét đánh ngang tai, Thiếu Phong không đứng vững được nữa, anh bỏ tay ra khỏi người Chu Diện, nước mắt như không kiểm soát mà bắt đầu rơi xuống mặt sàn lạnh giá. Dù có lạnh, nhưng nhất định nó không lạnh bằng con tim anh ngay lúc này.
Thiếu Phong cùng Chu Diện chạy ra xe, anh bần thần giống mất cả hồn rồi. Nhân viên trên dưới đều nhìn vào với thái độ kinh ngạc, Giang thiếu ngày thường vẫn hay kiêu ngạo, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-goi-ten-tinh-yeu/3587049/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.