Dịch & Biên: Cheng
***
"Ăn trộm gà, không phải là phương trượng trộm gà đấy chứ?" Vương Sinh đột nhiên nhớ tới lão hòa thượng thoắt ẩn thoắt hiện kia.
"Đừng tin lời đàn bà ăn nói linh tinh, phương trượng là người có đạo đức làm sao trộm gà được, một người đàn bà chanh chua chửi ầm lên, thực sự là vô lý, vô lý!" Vô Hư hòa thượng nói.
"Ngươi hình như rất sợ mụ?"
"Hầy, chỉ có phụ nữ và tiêu nhân là khó dạy dỗ."
"Ai để ngươi dạy dỗ." Vương Sinh nói.
Hai người vừa đi vừa nói, rời khỏi thôn đến đường lớn. Người trên đường cũng dần nhiều lên.
"Vô Hư, tại sao làm hòa thượng?"
"Một lời khó nói hết."
"Nói một chút đi coi như giải khuây."
"Nếu như ngươi muốn nghe, về Lan Nhược Tự, ta nói tường tận cho ngươi."
"Lại lừa, ta không muốn trở về, nói thật, cái chùa kia, tên không may -nơi không mắn." Vương Sinh nói.
"Đêm qua nghe đâu có người gào thét, thề với Phật tổ rằng không muốn hoàn tục, muốn xuất gia làm hòa thượng ở Lan Nhược."
"Chắc chắn ngươi đang nằm mơ đấy, ngủ như lợn chết, đấm đá cũng không tỉnh."
"Tại sao ngươi lại đá ta?"
"Gọi ngươi dậy xem quỷ."
"Tâm ngươi không tịnh."
"Ai, đổi chuyện khác." Vương Sinh phẩy tay.
"Tại sao Phương trượng làm hòa thượng?"
"Về Lan Nhược Tự tất sẽ nói cho ngươi."
"Ngươi có muốn nói chuyện hay không?"
Hai người vừa đi vừa chém gió
Đường rộng, người tới người lui cũng bắt đầu tăng lên.
Có nông phu dắt trâu, có tiểu thương đẩy xe, có người nhàn rỗi đi lại, những người này phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nhuoc-tien-duyen/152412/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.