Dịch & Biên: Cheng
***
"Ngủ đi, ngày mai còn lên đường." Vô Hư hòa thượng nói.
Nói rồi nằm trên đất, không bao lâu liền vang lên tiếng ngáy.
"Thật dễ ngủ!" Vương Sinh thở dài nói.
Hắn đưa hai tay đan sau đầu nằm xuống, trằn trọc không ngủ được, vừa rồi bị dọa cho sợ vãi tè, nào còn dám ngủ a?
"Lẽ nào mình nhìn lầm, chỉ là ảo giác."
Vừa nhắm mắt đã nghĩ đến cái quỷ tóc dài áo trắng kia, vội vàng mở to mắt.
Hầy,
Cơn ác mộng này chắc chắn không quên được.
U u, Gió lại nổi, thổi qua cánh cửa cọt kẹt cọt kẹt vang lên.
Vương Sinh toàn thân cứng đờ.
Sẽ lại không tới nữa chứ?
Vừa nãy cũng một khúc nhạc dạo như vậy, sau đó bên ngoài liền xuất hiện bạch y quỷ.
Vừa mới nghĩ tới đó, đột nhiên phát hiện lỗ thủng trên nóc nhà nằm sấp một người, mái tóc dài màu đen rủ xuống, còn lộ ra một nửa gương mặt trắng bệch, còn có một con mắt đỏ lòm, con ngươi lồi ra hơn một nửa đang nhìn hắn.
Quỷ, quỷ, có ma!
Hắn cả người run rẩy, muốn gọi nhưng lại phát hiện cổ họng mình như bị ai bóp chắt, chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ mà bản thân mới nghe được, muốn động, muốn nhổm lên chạy lại phát hiện thân thể không nghe sai khiến, giống như bị trói chặt.
Bạch y quỷ vật từ trên nóc nhà hạ xuống, đầu hướng xuống dưới duỗi ra hay tay khô gầy màu xanh đen, cứ như vậy treo lủng lẳng như một con Nhện lớn.
"Tỉnh lại đi, Vô Hư, tỉnh lại đi, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nhuoc-tien-duyen/152411/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.