Đàm Thư Mặc tỉnh dậy, người trong lòng cô khẽ nhíu mày. Trên người cả hai để không mặc quần áo, nhìn chiến trường đã biết tối qua xảy ra chuyện gì.
"Tĩnh Hy"- Đàm Thư Mặc vô thức gọi tên nàng.
Văn Tĩnh Hy không trả lời, vẫn như cũ ôm chặt cô ngủ say.
Đàm Thư Mặc tự mình rõ đầu một cái, đêm qua làm cái gì cô nhớ rõ. Tự trách bản thân đêm qua phóng túng, còn có sợ Tĩnh Hy đau, nên mới không kịp mặc lại quần áo.
Cô cử động thân thể, ngồi dậy ôm quần áo chạy vào nhà tắm. Cánh cửa vừa đóng lại, Văn Tĩnh Hy trên giường cũng từ từ mở mắt.
Hai người sáng nay ăn ý không nhắc đến việc kia, Đàm Thư Mặc mấy lần nhìn nàng tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Văn Tĩnh Hy thấy điện thoại reo lên, nàng ra ngoài bắt máy. Cuộc nói chuyện cũng không lâu, trở vào lại đã thấy ánh mắt long lanh nhìn nàng. Thật là hết nói
"Được rồi, Thư Mặc muốn nói cái gì?"
Đàm Thư Mặc gãy đầu "Tối qua, tớ, tớ không tốt, cậu..cậu còn đau không?"
Văn Tĩnh Hy khẽ cười, mắng "Cậu bây giờ mới biết sợ tớ đau?"
Đàm Thư Mặc đứng dậy đối diện nàng, tay nắm lấy nàng. "Tớ xin lỗi, từ hôm nay tớ sẽ ngủ dưới đất, đảm bảo không xảy ra chuyện này nữa"
Văn Tĩnh Hy nghe xong bắt đầu bát quái, sau đó làm như không nghe thấy lời nói vừa rồi, tay cầm túi đi chợ bỏ ra ngoài.
Đàm Thư Mặc bị ló ngơ, khóc không ra nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nay-la-to-nguyen-y-o-ben-cau/3481088/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.