Cậu tìm kiếm một lúc, thì nhìn thấy một dòng suối cách chỗ cậu ngồi lúc nãy cũng gần.
Cậu bước vội đến xem thử nguồn nước, quan sát xung quanh không thấy cái gì bẩn. Nhìn dòng nước trong xanh cộng thêm đang khát cậu đã không nghỉ ngợi mà dùng tay uống vài ngụm.
Uống xuống một lúc cậu vẫn không cảm thấy gì, nên an tâm lấy chai nước suối mình uống hết lúc nãy đem đến hứng nước, đợi khi đầy chai cậu đem nước quay trở lại chỗ ban nãy.
Cậu ngồi phịch xuống tựa đầu vào góc cây cổ thụ, ngước mặt lên nhìn phong cảnh trước mắt, không thể không cảm khán ‘’ Được hòa mình vào thiên nhiên như vậy, thật thích ‘’. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận bầu không khí trong lành không khói bụi cùng sự yên tĩnh không ồn ào như chốn đô thị náo nhiệt.
Những làn gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến cậu cảm thấy buồn ngủ, cậu cũng không biết đường để đi tiếp, chỉ có thể chờ cứu viện.
’ Trong lúc chờ thì ngủ một lát chắc cũng không sao nhỉ '. Cậu nghĩ rồi cảm thấy cũng hợp lý, nên tựa đầu vào cây, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Còn bên Trần Viễn lúc này, bọn họ đã xuống được chân núi. Tiếp tục dựa vào tin nhắn của cô mà đi, vừa đi họ vừa lớn tiếng gọi cậu nhưng vẫn không nghe chút phản hồi nào.
Đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy ba ngã rẽ, lúc này họ bắt đầu phân vân không biết cậu đã chọn đường nào.
Lâm Tú nhìn ba ngã rẽ, lại bắt đầu thấy tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nay-doi-lai-anh-bao-ve-em/3356099/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.