Đoàn người dưới sự hộ tống của Cấm Long Vệ và một nghìn kỵ binh tiếp tục lên đường.
Phượng Họa Lan vẫn chưa tỉnh ngủ, được Nguyệt Dạ Long mang lên xe ngựa, yên ổn nằm trên đùi hắn, ngoan ngoãn như tiểu miêu nhi ngủ ngon.
Khoang xe ngựa tràn ngập mùi đàn hương dễ chịu, nhiệt độ ấm áp hơn bên ngoài, khiến bất kì ai cũng cảm thấy lười biếng không muốn làm việc.
Đến thời điểm mặt trời rọi trên đỉnh đầu, nắng đỉnh điểm của ngày, tiểu miêu nhi nằm trên đùi của Nguyệt Dạ Long mới giật giật mí mắt, có dấu hiệu sắp tỉnh.
Nàng vặn vẹo thân thể, nhăn mày, đỡ trán, làm một bộ dáng thống khổ vô cùng. Nguyệt Dạ Long vội bỏ quyển sách đang đọc dở xuống sạp, giữ chặt lấy đề phòng nàng ngã xuống nhuyễn tháp:“Lan Lan, khó chịu nơi nào?”
Phượng Họa Lan cảm thấy đầu đau ong ong, bụng đau đớn nóng rực, cả người vô lực khó chịu, mí mắt nặng tựa chì. Nàng nắm chặt lấy vạt áo Nguyệt Dạ Long, ủy khuất dẩu môi:“ Ta...rất không thoải mái”
Nàng giận hắn dây dưa nữ tử khác, đến xưởng xem thuộc hạ làm việc. Sau đó, đáp ứng bọn họ uống rượu vui đùa cả đêm. Nàng nha, được mấy phụ nhân tặng cho rượu gia truyền, chó má thế nào rượu tuy ngon nhưng rất nặng, thành công chuốc say nàng. Không biết...tối qua nàng đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì nữa?
Nguyệt Dạ Long trực tiếp ôm nàng vào ngực, vuốt ve sườn mặt non mềm của nàng thấp giọng an ủi:“ Lan Lan ráng chịu đựng, nàng vừa tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lan-vi-phu-tinh-nguyen-lam-am-giuong/3151687/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.