Nguyệt Dạ Long ôm Phượng Họa Lan, nhún chân bay thẳng lên nóc nhà. Phượng Họa Lan vùng vẫy, náo loạn không chịu ngồi yên trong lồng ngực hắn. Nguyệt Dạ Long nhăn mặt, kìm chặt nàng, gầm lên: “Lan Lan, ngồi yên”
Ai ngờ Phượng Họa Lan càng vùng vẫy mạnh hơn, ủy khuất: “Không.... ta không....thích yêu nghiệt. Ngươi....cút a...ợ”
Đầu Nguyệt Dạ Long chảy hắc tuyến. Hắn bất đắc dĩ thở dài, nhét bình rượu vào tay Phượng Họa Lan, nàng tức khắc ngồi yên, bộ dạng ngốc hề hề ôm lấy như bảo bối, cầm uống.
Sử Tiêu Dung mang áo khoác và vài bình rượu lên, ngoan ngoãn đặt một góc nóc nhà. Nguyệt Dạ Long cầm áo khoác phân phó: “Bảo gã chăm sóc nữ nhân trong phòng thay bổn vương. À, dọn sạch một căn phòng trống, nước sạch, một lát bổn vương và vương phi nghỉ ngơi”
Sử Tiêu Dung dạ một tiếng, vội vội vàng vàng chạy trốn.
Hôm nay trời phá lệ đầy sao. Phượng Họa Lan nằm trên nóc nhà khách điếm. Khách điếm lớn nhất thành, tất nhiên nóc nhà cũng to không thua kém. Nguyệt Dạ Long tháo mặt nạ, vuốt vuốt lại mái tóc, cầm bình rượu trong góc, từng bước nhích lại gần Phượng Họa Lan.
“Tiểu nương tử thật có nhã hứng uống rượu a. Ta uống cùng được không?”
“A, nhóc con, khách khí....ha hả....ực....lại đây với cô nãi nãi”
Phượng Họa Lan say khướt, thấy người đến không mang mặt nạ, nàng thân thiết chủ động vươn tay ngọc kéo hắn, thân thiết quàng tay, đầu tựa vào vai hắn, lại uống một ngụm lớn.
“ A, ta cũng muốn” Nguyệt Dạ Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lan-vi-phu-tinh-nguyen-lam-am-giuong/3151685/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.