Chưởng quầy trêu đùa nhưng lại làm cho tinh thần thư sinh phấn chấn hơn. Gã vội vàng truy hỏi.
"Chưởng quầy, cứ đi thẳng về phía Bắc là được à? Có cần phải đi vòng hay rẽ trái, rẽ phải gì không?"
"Sao hả, ngươi thực sự muốn đi ư?"
Chưởng quầy nói xong lại cố ý nhắc nhở một câu.
"Buổi tối ở chỗ chúng ta không an toàn lắm đâu. Có không ít chó hoang, thậm chí còn có thể có dã thú đi lại xung quanh. Chưa kể tới bên ngoài có khi còn có yêu ma quỷ quái gì đấy. Ngươi là một thư sinh tay trói gà không chặt, đi đường đêm chẳng phải sẽ dọa chết ngươi hay sao? Nếu không thì như vậy đi, ngươi mang theo sách vở, hay là văn phòng tứ bảo gì không, ta sai người cầm cố giúp ngươi một chút, đủ..."
"Đa tạ chưởng quầy, xin phép ngài, tiểu sinh sẽ không ở lại đây. Tiểu sinh tự đi là được, tiểu sinh sẽ tự đi!"
Lúc đầu thư sinh còn tưởng vị chưởng quầy này có hảo tâm giữ mình lại, nhưng vừa nghe đến việc phải cầm đồ sách bút mực trân quý của mình, làm sao gã còn muốn ở lại nữa chứ. Gã thư sinh cõng rương sách lên, lập tức bước ra khỏi khách điếm. Trên đường đi đến đây, gã cũng cõng theo rương sách và đã từng trải qua cảnh màn trời chiếu đất rồi. Lá gan cũng không nhỏ như vẻ bề ngoài.
Thấy gã thư sinh ra đi đầu không ngoảnh lại, chưởng quầy vô thức kiễng chân nói với theo.
"Àiiii ~~ thư sinh kia, cầm đồ cũng không phải là không lấy lại được, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341854/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.