Chỉ là ngay sau đó, Kế Duyên suy nghĩ lại, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Đại thái giám Lý Tĩnh Xuân có lẽ không mang theo tiền đồng, thậm chí cũng chẳng có bao nhiêu bạc vụn. Lão sống ở trong cung đã lâu, cũng không cần xài tiền vào cái gì cả. Cho dù thỉnh thoảng lão muốn tiêu tiền thì cũng sẽ dùng ở những nơi xa hoa. Với thỏi bạc lớn như thế, quán trà này chắc chắn không thể có tiền bạc mệnh giá lớn để trả tiền thừa rồi.
"Ài, đi chung với Hoàng đế và đại thái giám mà Kế mỗ còn không kiếm được một bữa trà!"
Kế Duyên bất đắc dĩ nói. Hắn chỉ có thể lấy hai đồng Ngũ thông bảo và hai đồng lẻ trị giá một văn tiền từ trong tay áo ra, giao cho chưởng quỹ.
"Chủ quán nhận lấy, mười hai văn."
Dương Hạo vội vàng nói.
"Tiên sinh yên tâm. Cô, ách, tại hạ nhất định sẽ mời tiên sinh ăn đủ loại sơn hào hải vị!"
"Đúng đúng, tiên sinh yên tâm."
Lúc Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân còn đang hứa hẹn với Kế Duyên một phen, vị chưởng quỹ vui vẻ hớn hở thu tiền lúc này lại lên tiếng.
"Ách... Khách quan, đồng tiền này của ngài..."
Chưởng quầy quán trà nhận tiền, nhíu mày cầm lấy đồng tiền có trọng lượng lớn kia, nhìn kỹ hơn một chút.
"Cái này là... Nguyên Đức thông bảo?"
Đồng Ngũ thông bảo của Đại Trinh có giá trị tương đương với năm văn đồng lẻ. Chẳng những mệnh giá, ngay cả trọng lượng cũng phải chính xác. Mỗi thời đại Hoàng đế đều đổi một bộ khuôn mẫu khác nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341853/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.