Ngoài miệng thì Kế Duyên nói hắn sắp phải thất tín với người, nhưng trên mặt vẫn không có vẻ gì là khó chịu cả.
Vị tướng quân kia không thể không đứng dậy từ ghế ngồi, đi tới bên cạnh rồi vỗ nhẹ lên vai của Liêu Chính Bảo, còn y cũng gật đầu với vị tướng quân ấy.
Cầm thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay, Kế Duyên suy nghĩ chốc lát rồi nói với Liêu Chính Bảo.
“Thanh kiếm gỗ này là tín vật mà phụ mẫu của ngươi đưa cho chúng ta. Vậy ngươi cũng nên lưu lại cho chúng ta một tín vật, để phụ mẫu của ngươi tin rằng ngươi vẫn còn sống.”
“Đúng đúng đúng, đáng lý phải như vậy.”
Đầu tiên, Liêu Chính Bảo cẩn thận gấp lá bùa bình an lại hai lần rồi mới cất vào trong người, sau đó xoa xoa tay, suy nghĩ xem nên đưa tín vật gì cho phụ mẫu. Tuy nhiên, y suy nghĩ cả một buổi mà chẳng nghĩ ra món đồ nào thích hợp cả.
“Ta đây... cũng không có vật nào thích hợp...”
Liêu Chính Bảo nhìn về phía tướng quân để cầu cứu, nhưng vị tướng quân ấy cũng không nghĩ ra được nên dùng món đồ nào. Nơi đây thiếu thốn quanh năm, cũng chẳng có đặc sản gì, chẳng lẽ lại gửi về một món binh khí hư hỏng.
“Thế này nhé, ngươi có thể viết một bức thư gửi về cho gia đình. Mặc dù nhắn miệng cũng được, nhưng không ý nghĩa bằng một lá thư. Phụ mẫu ngươi mỗi khi buồn, có thể đọc lá thư ấy để vơi bớt nỗi muộn phiền. Còn thanh kiếm gỗ này, ngươi cứ giữ đi.”
Kế Duyên đề nghị một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341717/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.