“Hai vị tiên sinh, ta đi quá nhanh phải không?”
Thấy Kế Duyên và Thường Dịch không thể theo kịp tốc độ bước của mình, người binh sĩ dẫn đường nghĩ rằng gã đã đi quá nhanh. Dù gì đi nữa, đằng sau chỉ là hai thư sinh, ắt hẳn trước đó cũng là đi xe ngựa đến đây, sau đó mới sớm rời xe ngựa mà đi bộ từ xa trước khi tiếp cận cổng thành.
Kế Duyên vội vàng nói với người binh sĩ.
“Quân gia đừng lo lắng, chúng ta sẽ theo kịp ngài!”
Thường Dịch bên cạnh cũng gật đầu.
Điều này khiến người binh sĩ hơi ngượng ngùng, vừa vò đầu bứt tai, vừa nói.
“Hai vị tiên sinh, đừng xưng hô với ta như thế. Các ngươi là kẻ có học vấn, còn ta chỉ là một người lính, chỉ biết đối kháng với địch nhân mà thôi. Nhưng nếu muốn giúp cho tất cả mọi người có một cuộc sống tốt đẹp, thế thì vẫn phải dựa vào những người như hai vị.”
Không ngờ rằng, một người tiểu binh thế này lại có loại ý thức ấy. Kế Duyên không thể không liếc nhìn gã nhiều hơn, sau đó cùng Thường Dịch bước nhanh hơn một chút.
Hầu hết những binh sĩ xung quanh cũng đang nhìn Kế Duyên và Thường Dịch. Hai người đàn ông đó rõ ràng là không mặc quân phục, thế nên bọn họ đoán xem hai vị kia là ai và đến đây làm gì.
Tòa thành không lớn lắm, còn nhỏ hơn thị trấn trong huyện Đại Hà. Quẹo trái quẹo phải một vòng khá lâu, cuối cùng ba người cũng đến một tòa nhà nằm ngay trung tâm tòa thành. Nơi đây không chỉ lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341716/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.