Lúc thấy vầng trăng tròn trong chậu nước khi cầm chiếc bánh Trung thu, có lẽ đó là khoảng khắc sáng chói hiếm hoi kể từ khi Nguyên Đức Hoàng Đế tuổi già bắt đầu cầu tiên đến nay. Quả thực, lão chưa bao giờ nắm trong tay một lần Tiên duyên như vậy. Ngay cả trong đêm ba mươi trước đây, thời điểm tống cựu nghênh tân, trời ban điềm lành, lão cũng chỉ nhìn thấy trăm hoa đua nở trong vườn, tuy nhìn thấy nhưng không thể chạm tới. Thế nhưng bánh Trung thu là thứ có thực, thấy được sờ được, hơn nữa còn có thể ăn được. Thậm chí khi chiếc bánh tan vào nước, trong chớp mắt, tâm can Nguyên Đức Đế dường như trở nên mờ mịt trống rỗng. "Chuyện này. . . Quả nhân. . . Chuyện này. . . Chuyện này phải làm sao? Chuyện này phải làm sao. . ." Giờ phút này, lão Hoàng Đế lộ ra vẻ mê man hiếm thấy trước mặt đám quần thần. Lão lại nhìn chậu nước, không đục ngầu một chút nào, ngay cả một chút bột bánh Trung thu cũng không có. Lão cảm thấy cái bánh Trung thu vừa vào nước thì đã không còn nữa rồi. Nguyên Đức Đế nhìn tên thái giám già gần đó. "Quả nhân không bắt được?" Thấy Hoàng Đế nhìn về phía mình, lão thái giám chỉ cảm thấy sợ hãi, liên tục nhỏ giọng nói: "Lão nô không biết, lão nô không biết. . ." "Không bắt được. . . Không bắt được. . ." Nguyên Đức Đế nhìn bàn tay phải của chính mình vẫn còn run nhè nhẹ, sau đó hoàn hồn, đột nhiên nhìn về phía Thái Thường Sử đang ở trong điện. Vốn dĩ Ngôn Thường cũng đang ngây người lập tức giật mình, giống như toàn thân bị đổ một chậu nước đá lạnh lẽo, lo sợ Hoàng Đế giận chó đánh mèo. "Ngôn ái khanh, ngươi chỉ có một cái bánh Trung thu thôi sao?" Ngôn Thường nào dám nói thật, cho dù nói thật, một cái bánh còn lại đã bị y cho vào bụng cũng không nôn ra được, chỉ có thể hốt hoảng cầm khuê quỳ bái dưới đất. "Bệ hạ! Đây là tiên nhân tặng cho, thế gian có một phần đã là hiếm thấy, vi thần nào dám giữ lại làm riêng!" Thấy Ngôn Thường nói năng đầy thành khẩn, hơn nữa vừa rồi y còn thực sự cung kính dâng lên món quà của tiên nhân, công bằng mà nói, nếu ở nơi khác thì cũng không có nhiều người có thể dâng tặng bánh trung thu như vậy đâu. Nguyên Đức Đế nhìn quần thần trong triều, ai cũng giữ im lặng, ngay cả những vị quan thường phản đối pháp hội cũng không dám nói chuyện. Ánh mắt hoàng đế quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Ngôn Thường. Thấy đối phương quỳ rạp trên đất tựa như phạm phải sai lầm lớn nào đó, ngụm uất khí trong lòng Nguyên Đức Đế lại càng không có chỗ để phát tiết, một hồi lâu sau mới đè xuống cơn giận. "Ngôn ái khanh đứng lên đi, ngươi dâng bánh trung thu của tiên nhân là thật, thưởng trăm lượng hoàng kim, ban thưởng một bộ ngự thư họa quyển. Còn chuyện của Thủy Lục Pháp Hội, Ngôn ái khanh cùng các vị ái khanh ở Lễ Bộ còn phải để tâm nhiều. . ." "Tuân chỉ!" "Tuân chỉ!" Ngôn Thường đứng dậy, cùng mấy vị đại thần Lễ Bộ bên cạnh rối rít lĩnh mệnh. Trong lòng y thở dài một hơi, ban thưởng hay không không quan trọng, không bị hỏi tội đã là điều may mắn nhất rồi. "Bãi triều đi." Nói xong câu này, Nguyên Đức Đế liền đứng lên, lão thái giám ở bên cạnh cao giọng nói. "Bãi ~~~ triều ~~~ " Khi lão thái giám chuẩn bị đuổi theo Hoàng Đế đang rời đi thì thấy ngài ấy híp mắt liếc mình và phía trước ghế rồng. Lão lập tức ngầm hiểu, vẫy tay với hai tên tiểu thái giám đứng bên cạnh, rồi chỉ vào chậu đồng. "Bưng mang theo, không được vẩy ra một giọt!" "Rõ!" Hai tên tiểu thái giám tiến lên, nâng chậu đồng cẩn thận bước đi. Trong điện, triều thần hai mặt nhìn nhau, có người hiếu kì nhìn về phía xa, cũng có người tới ân cần hỏi thăm Ngôn Thường một hai câu, lại có mấy vị quan ngự sử lặng lẽ quan sát Ngôn Thường rồi trực tiếp rời đi. . . . Ngày hai mươi tháng tám, vòng thi Quế Bảng mới ở các châu phủ khắp Đại Trinh đã được công bố. Nhưng ở Kinh Kỳ phủ, chuyện náo nhiệt nhất chính là đại thọ bảy mươi tuổi của Nguyên Đức Đế, cũng là lúc bắt đầu Thủy Lục Pháp Hội thanh thế to lớn kia. Một ngày trước, có tu sĩ ở Ngọc Hoài Sơn ngự phong hoặc giá vân chạy đến Kinh Kỳ phủ từ sớm. Bây giờ ở bên ngoài kinh thành lúc nào cũng có ít nhất có đến hai, ba mươi vị nhân sĩ tu tiên chân chính ở đây. Chỉ là ai cũng đã sớm hiểu rõ quá trình của pháp hội, nên trong mấy ngày trước đó, tất cả đều sẽ không hiện thân. Sáng sớm ngày hôm nay, rất nhiều bách tính nhàn rỗi cùng người dân các nơi tại Đại Trinh hội tụ ở kinh thành chỉ vì xem náo nhiệt. Mọi người đều xôn xao tiến về phía thành đông. Pháp đài to lớn kia cực kì bắt mắt, cao hơn rất nhiều kiến trúc bên trong thành Kinh Kỳ phủ, mà bãi đất trống diễn ra pháp hội tại thành đông lại càng không có kiến trúc nào có thể đấu lại được pháp đài chính. Kế Duyên cũng giống như rất nhiều người thích hóng chuyện khác đi theo dòng người về phía thành đông, chưa tới nơi mà đã chen lấn đông nghẹt người. "Ai ai ai chớ đẩy!" "Hoàng Thượng ở chỗ nào, có phải đang ngồi trên bàn không?" "Không biết, bên kia đều có cấm quân chặn lại rồi, có lẽ còn chưa lên?" "Ái chà, Pháp Đài này cao quá, căn bản không nhìn thấy tình hình trên đó rồi!" "Đúng vậy, lát nữa chỉ có thể thấy dáng vẻ mấy pháp sư đi lên đài thôi." "Thế thì có cái gì đáng xem chứ?" "Không sao, còn Cửu Thiên mà, những đài phụ kia không cao lắm." "Ai ai chớ ồn ào, nhìn bên kia, có phải là các pháp sư đang đến không?" "Nhiều người quái đản vậy, chắc chắn đúng rồi!" . . . Kế Duyên hết lắc bên trái lại lắc qua bên phải, thật ra nơi nào cũng chi chít người, cũng không có cái gì để ngắm cảnh. Thời điểm này, bay lên không trung khẳng định không thích hợp, chung quanh lại không cái tháp cao nào có thể nhìn thấy, ngược lại toàn những người hâm mộ những "Tuyển thủ dự thi" kia thôi. Giờ phút này, đài cao ba trượng bị đội cấm quân cầm thương cầm kích chắn lại, khiến cho bách tính không thể tới gần trong phạm vi hai mươi trượng của pháp đài, mà những pháp sư kia từ các nơi tụ hội về Đại Trinh cùng nhau đi tới. Nguyên Đức Đế đã ban chiếu, bất kỳ tăng đạo nho tục cửu lưu các sĩ, chỉ cần là cao nhân đều có thể tới đây, cho nên số lượng quả thật không ít, bộ dạng gì cũng có. Có người là tăng nhân, có người là đạo nhân, người mặc trang phục kỳ dị, màu tóc cổ quái càng đếm không hết, giống như người lùn hoặc cao lớn như cự nhân cũng không phải ít. Lúc nhìn thấy đám "Pháp sư cao nhân", bách tính lập tức trở nên phấn khích, còn tâm kính sợ thì không có bao nhiêu. "Các ngươi xem, các ngươi xem, người bên kia, trên mặt bôi vẽ có giống người hát hí khúc không, hắn cũng là pháp sư sao?" "Người đó thì tính là gì, mau nhìn người ở phía tây kìa, trên mặt đeo thật nhiều vòng sắt, còn có người kia, tóc giống như một bó đao. . ." "Bên kia bên kia! Pháp sư kia có thật có bản lĩnh nha!" "Ai ui, đúng vậy, người cao lớn quá, trên thân còn quấn một con rắn lớn nữa chứ!" . . . Khi dân chúng đang nghị luận, từng vị quan viên của Ti Thiên Giám và Lễ Bộ trên đài cao cũng đang đứng tại rìa xem xét các Pháp Sư phía dưới. Ngôn Thường nhìn những người có bộ dạng kỳ quái này, nhịn không được vuốt trán, cho đến khi nhìn thấy trong nhóm người có một già một trẻ ăn mày mới đỡ hơn một chút. Chờ cho tất cả pháp sư dừng lại, Ngôn Thường cùng mấy đồng liêu gật đầu thăm hỏi, sau đó truyền đạt chỉ thị tiếp theo cho thị vệ. Đám quan chức chậm rãi lui vào vị trí ở đài cao tương ứng. Rất nhiều thị vệ võ công cao cường đứng bên cạnh đài cao. Cùng lúc đó, bọn họ vận khởi chân khí toàn thân, ưỡn ngực nạp khí hét to. "Thỉnh các vị pháp sư lên đài ~~~ " Một đám thị vệ vận công gào lên, tiếng gầm vang tứ phương. Rất nhiều pháp sư bên dưới bị chấn động khiến trong tai rung lên "Ong ong", hoặc vênh váo tự đắc hoặc hơi lo lắng, cả đám lần lượt đi về phía đài cao. Nguyên Đức Đế ngồi trên vị trí trung tâm của pháp đài đứng dậy, nhìn về phía các pháp sư từ ba phương hướng đi lên. Các quần thần còn lại cũng cùng đứng dậy với lão Hoàng đế. "Ngôn ái khanh, ngươi nói tiên nhân lúc trước múa kiếm dưới ánh trăng có ở chỗ này không?" "A chuyện này. . . Vi thần thật sự không biết!" Đối mặt câu hỏi của Hoàng Đế, Ngôn Thường căn bản không dám nói thêm cái gì. Hoàng Đế cũng không nghĩ là có thể nhận được đáp án trong miệng gã, chỉ là làm dịu đi cảm giác khẩn trương lẫn mong chờ. Chờ những "Pháp sư" này đều lên hết, Nguyên Đức Đế cũng thấy bớt chờ mong, lão ngồi lại vị trí cũ. Sau đó là một khoảng thời gian rất dài do Ngôn Thường cùng quan viên Lễ Bộ tuyên đọc một phần hạng mục công việc của Thuỷ Lục Pháp Hội, khó tránh khỏi có chút dài dòng, không ít "Pháp sư" đều thấy buồn ngủ. "Nếu như có Ti Lễ không tuân theo, có người thật giả lẫn lộn, trảm lập quyết!" Hai trong số những thị vệ đại nội công phu thâm hậu đứng dậy hét to thuật lại. "Nếu như có Ti Lễ không tuân theo, có người thật giả lẫn lộn người, trảm lập quyết ~~~~!" Lập tức, rất nhiều "Pháp sư" đều tỉnh táo hơn. Ngôn Thường cầm trong tay chiếu thư hoàng đế, lớn tiếng tuyên đọc. "Chúc mừng Đại Trinh giang sơn vĩnh cố, chúc mừng bệ hạ thiên thu vạn đại!" Cấm quân và thị vệ xung quanh cùng rống to, một đám triều thần cùng hoàng thân quốc thích cũng đồng loạt hô lên. "Chúc mừng Đại Trinh giang sơn vĩnh cố, chúc mừng bệ hạ thiên thu vạn đại!" Những Pháp sư ở giữa sân kia cảm nhận được rất nhiều thị vệ có ánh mắt như điện, hồi tưởng lại khâu lễ nghi trước đó được căn dặn, cùng nhau một chỗ vang lên âm thanh hô to. "Chúc mừng Đại Trinh giang sơn vĩnh cố, chúc mừng bệ hạ thiên thu vạn đại!" . . . Trên pháp đài tiếng gầm cuồn cuộn, cấm quân dưới đài cũng rống to tại chỗ, khiến cho xung quanh pháp đài bao phủ một luồng khí tức trang nghiêm dày đặc, không ít dân chúng cũng tự động hô theo. Kế Duyên đứng ở vị trí bên ngoài, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu dõi theo khoảng không phía trên pháp đài, tự nhiên thấy được Nhân Đạo chi khí. 'Đến cùng, nội tình Đại Trinh cũng không cạn, cho dù Nguyên Đức Đế đã bắt đầu hồ đồ sắp xuống đài, cũng vẫn chưa đến lúc khí số tận.' Trong lúc tiếng gầm vang lên, bốn phía pháp đài có lực sĩ đeo xích cầm chùy đứng cùng nhau la lớn, vận khởi khí lực toàn thân rồi đột nhiên vung chùy. "Keng~~~~~ " Tiếng chiêng vang trời, tuyên cáo Thủy Lục Pháp Hội bắt đầu. Sau đó chính là giai đoạn "Thi pháp tu trì" càng thêm dài dòng, các pháp sư trên đài hoặc ngồi xếp bằng hoặc khoa tay múa chân, lấy phương pháp của chính mình hướng lên trời cầu phúc cho Đại Trinh và Hoàng đế, liên tục đến trước ngày kết thúc cũng không thể rời đi. Sau đó, Hoàng Đế cùng một đám đại thần lần lượt rời sân hồi cung, hồi phủ, ngược lại vẫn còn tám ngày tu trì giác quyết để tìm ra cao nhân trong đám pháp sư này. Hoàng Đế biết được chắc chắn có không ít người thật giả lẫn lộn, tất nhiên cũng muốn gặp được cao nhân có thần thông thật sự. . . . Trong đám Pháp Sư, lão ăn mày lôi kéo cậu bé ăn mày, lặng lẽ liếc nhìn đặc thù tồn tại trong bốn năm ngàn "Pháp sư", sau đó cúi đầu nhìn mặt bàn. Lúc Nhân Đạo chi khí đại thịnh, trên mặt bàn đã có từng dòng chữ thiết họa ngân câu dần hiển hiện, vô thanh vô tức mượn Nhân Đạo chi khí dẫn dắt khí cơ của tất cả "Pháp Sư" gộp với Nhân Đạo khí bên dưới, che đậy Linh giác ở mức độ rất cao. "Ầm ầm. . ." Bầu trời không biết từ lúc nào đã bắt đầu u ám. Từng luồng chớp lấp lóe trong mây nhưng chưa đổ mưa. Cỗ áp lực từ uy áp của bầu trời khiến cho bất luận là phàm nhân hay yêu tà đều cảm thấy bất an. Trên tầng mây cao, khoảng tám đầu Giao Long đang bơi lượn, tia chớp trong mây đen không chỉ là thần thông của loài rồng, hơn nửa là dẫn dắt khí cơ trên đài cao. Long Giao trong không trung dùng thị lực xuyên thấu tầng mây nhìn xuống dưới. Pháp đài bên dưới nhỏ bé như cái bánh ngọt, một đạo tự thiếp bất ngờ hiện linh quang rạng rỡ. "Két. . . Oanh. . ." Một tia điện quang từ tầng mây trên trời đánh xuống, trực tiếp đánh vào một góc của Pháp Đài, khiến cho lực sĩ cùng thị vệ chung quanh hốt hoảng nhảy ra, còn những "Pháp Ssư" kia càng là thấp thỏm lo âu. Một đám dân chúng đang vây quanh thấy sấm sét vang dội liền nhanh chóng dời gót quay về nhà, dù sao hôm nay cũng không thấy được gì cả. Chẳng biết tại sao, sau khi bách tính rời sân, rất nhiều tà ma ngoại đạo trên pháp đài càng thấy bất an hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]