Rốt cuộc hai thầy trò Thanh Tùng Đạo Nhân cũng không phải người đần. Dù Kế tiên sinh không nói rõ ràng nhưng hai người mặc cẩm bào vừa đến đây có phải người bình thường hay không thì đã quá rõ rồi.
Thời đại này không giống với kiếp trước của Kế Duyên nên chưa có nhiều phương thức vận chuyển đáng tin cậy. Một người nâng cả con cá mè hoa còn sống, nặng mấy chục cân từ Thông Thiên giang lên núi, hơn nữa, hai thầy trò cũng nhìn không rõ khuôn mặt của người đó thì nghĩ thế nào cũng là thần tiên.
Sau khi nhận lấy con cá lớn được tặng, phòng bếp của Vân Sơn Quan náo nhiệt hẳn lên, từ việc giết cá cho đến chưng nấu.
May mà bếp lò và nồi niêu ở đây cũng khá lớn, nếu không thì khó lòng nấu được con cá lớn kia.
Đến giờ ăn cơm tối, ngoại trừ một ít rau xanh đơn giản và thịt khô thì tất cả mấy món còn lại đều được chế biến từ cá.
Canh cá được nêm nếm bởi một hỗn hợp gia vị đặc biệt bao gồm củ gừng mọc hoang trên núi, một mẻ củ cái trắng ngâm chua mua được ở nhà dân dưới núi, một chút hạt hoa tiêu loại lớn, thêm ít ớt kết hợp cùng nhau mà thành.
Một bộ bàn bát tiên* được đặt ở trước sân của Đạo quán. Ngoại trừ những món ăn được xếp thành một vòng tròn, đập ngay vào mắt chính là một nồi lớn.
Đúng vậy, vì chén bát không đủ lớn, mà hai thầy trò Thanh Tùng Đạo Nhân lại không muốn làm hỏng đi sự hoàn chỉnh của món canh cá kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341438/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.