Dịch: Don’t ask
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Thông Thiên Giang là một con sông lớn hiếm có của cảnh nội Đại Trinh, kéo dài xuyên qua một nửa quốc gia, rồi chảy về phía nam. Sau đó, nó vượt qua vùng biên giới phía nam, đổ ra biển Đông Hải. Ngoại trừ có vài khúc sông hơi hẹp, đa phần con sông đều cực kỳ rộng lớn.
Chỗ Kế Duyên đang đứng cũng được xem là “lưỡng sĩ chử nhai chi gian, bất biện ngưu mã” (*),nhưng nước sông khá tĩnh lặng, chỉ thấy một chút gợn sóng.
Mặc dù phao câu nhấp nhô nhịp nhàng theo dòng nước nhưng không có dấu hiệu có con cá nào mắc câu.
"Kế tiên sinh ~ Kế tiên sinh ~ "
Trên bờ có người đang gọi, chính là ông lão đã cho hắn thuê thuyền ô bồng. Lúc này, ông lão mang theo một cái hủ gốm nhỏ cùng một gói nhỏ bọc bằng lá sen khô, đứng trên bờ vẫy tay với hắn.
Kế Duyên thu hồi cần câu, cầm lấy mái chèo, chậm rãi chèo thuyền vào bờ.
"Ha ha ha, Kế tiên sinh, đây là hai cân rượu tự ủ. Lão già này đặc biệt mang đến cho ngài. Hôm nay rét lạnh, nếu không buổi tối ngài vào trong thôn chúng ta ngủ lại đi?"
Thuyền tới gần bên bờ, Kế Duyên đứng lên nhận lấy rượu và thức ăn từ tay ông lão.
"Đa tạ Trần lão bá. Chẳng qua trời sinh ta không sợ lạnh, với lại thuyền ô bồng này có thể ngăn mưa, trước sau cũng có thể che kín, bên trong lại có chăn nệm, thật sự ta không thấy lạnh đâu."
Trần lão hán lắc lắc đầu, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341392/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.