Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Bạch Ngọc Sách Công Tử
Một đêm trôi qua, ở trong miếu, mọi người cũng không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi mặt trời lên cao mới có người tỉnh dậy, sau đó đánh thức những người khác.
Cửa miếu Sơn Thần vẫn còn đang đóng. Cơn mưa bên ngoài đã tạnh từ lâu.
Mạc Đồng đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Kế Duyên nữa.
"Kế tiên sinh đâu? Kế tiên sinh đã đi rồi sao?"
Có người mở cửa miếu, bước ra ngoài tìm kiếm khắp nơi. Nhưng bọn họ cũng không tìm thấy Kế Duyên, liền hiểu rằng nhân vật thần tiên kia đã rời đi rồi.
“Mạc Đồng, tiên pháp mà Kế tiên sinh lưu lại tối qua sẽ dùng được chứ? Nhỡ may gặp lại bọn yêu quái tà ma gì đó thì…”
Có nữ tử lo lắng hỏi. Lần đầu bọn họ nhìn thấy yêu tà, tam quan (*) bị ảnh hưởng vẫn là thứ yếu, quan trọng là bản thân bọn họ dâng lên cảm giác vô lực.
Nhưng Mạc Đồng còn chưa kịp nói chuyện, đứa trẻ Mạc Vũ đã lên tiếng trước.
“Chắc chắn là có tác dụng. Ngày hôm qua, sau khi Kế tiên sinh dùng nước viết cho ta hai chữ, ta không còn hoảng sợ nữa! Chắc chắn là có tác dụng!”
Mạc Đồng cũng an ủi nói.
“Phàm nhân chúng ta làm sao suy đoán được việc làm của Tiên nhân chứ. Nếu thật sự không được thì cứ theo đề nghị của Kế tiên sinh. Chỉ cần thiếu chủ phát hiện có gì không đúng, chúng ta liền tranh thủ thời gian trốn ở miếu Thành Hoàng!”
"Chỉ có thể như thế..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341391/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.