Dịch: Cua Đá
Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách Công Tử
***
Đợi cho lão chân long Ứng Hoành bay đi một hồi lâu, đến tận khi âm thanh vang vọng phía chân trời trở nên tịch lặng, mưa tạnh mây tan, Kế Duyên mới nhũn như con chi chi ngã oặt xuống.
"Phù, phù..."
Kế Duyên nửa nằm nửa ngồi xoa xoa ngực trái, hít một hơi thật sâu, bụng bảo dạ, trái tim ông đây chắc chắn càng lúc càng trâu bò cho mà xem.
Nằm ăn vạ một lúc lâu thì Kế Duyên mới cảm thấy sức khoẻ khá khẩm hơn một chút. Hắn đứng dậy vỗ mông, phủi trước phủi sau thì một đống bụi bay ra mùi mịt.
"Khụ khụ khụ... Khục... Một thân ta toàn tro với bụi thế này sao!"
Da đầu ngưa ngứa, thò tay lên gãi một phát thì cũng tích cóp được một mớ gàu bẩn dính đầy móng tay.
"Chíu"
Hắn búng tay một cái, bao nhiêu chất bẩn trong móng tay bắn ra ngoài.
"Khà khà, lôi thôi nhếch nhách như thế này, ngược lại có vẻ khá giống cao nhân đó nha!"
Kế Duyên vác hành lý trên vai, kẹp ô giấy dầu đang nằm vất vưởng trong góc vào nách, chân đạp vào vách đá, phất áo nhẹ nhàng theo gió rời đi.
Sau trận mưa to, mặt đất toàn là bùn lầy. Kế Duyên rảo bước kéo theo bùn đất tung toé cả người, nhưng hắn mặc kệ.
Mặc dù có thể sử dụng Tiểu Tị Thuỷ thuật để phòng tránh, nhưng sao phải lãng phí linh khí chứ. Tâm tình hắn phơi phới thế kia, dính tí bùn đất nào đáng kể chi. Kế Duyên như trẻ con ham đùa nghịch, vừa nghe tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341334/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.