Dịch: Phong Thanh
Biên: Cún Con Xa Nhà & Minh Nguyệt Châu Sa
***
Cửa rào đầu ngõ vang lên ken két, ông lão đỡ Kế Duyên không buông tay, tiếp tục dẫn hắn đi vào trong mấy chục bước, đến một gian phòng có tường trát bằng đất thì nói.
“Tiên sinh cẩn thận, nhanh nâng chân lên, bậc cửa cao lắm!”
Ông lão không nói đùa chuyện bậc cửa. Rất cao! Kế Duyên mơ hồ cảm thấy bậc cửa cao đến bắp chân của hắn. Hắn thuận theo chủ nhà nhấc chân bước vào phòng.
Phòng này không giống nhà của một người bình thường sinh sống, vì nó chỉ có một phòng, cũng không có phòng bếp và phòng khách. Bên trong chỉ có một cái bàn để nến và bốn băng ghế con, đặt bên cạnh hai cái giường ngủ.
‘Ừ, giống một phòng ngủ dựng tạm.’
Vào phòng, ông lão mới buông lỏng tay, gọi Kế Duyên ngồi xuống.
“Mời tiên sinh ngồi, lão hán họ Hứa, không biết tiên sinh họ gì, nhà ở đâu?”
Ông lão chủ động kéo ghế, mời Kế Duyên ngồi, tiếng chân ghế va chạm với mặt đất làm hắn giật mình thon thót.
“Vâng, cám ơn lão nhân gia, tại hạ họ Kế, người huyện Ninh An.”
Kế Duyên vừa nói vừa chống tay cạnh bàn rồi ngồi xuống, để tay nải và cái ô xuống bàn. Ông lão thì lấy một cái chén trong khay, nhấc bình rót nước mời.
“A, người huyện Ninh An à, người dân ở đây thường không tiếp đãi người xa lạ. Chuyện xưa thường nói người sẽ có bóng, chạm vào ấm, đi đường ban đêm có ai gọi tên chớ quay đầu. Đầu năm nay nhiều việc lạ, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/341325/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.