Giang Vãn Ninh kinh ngạc vì câu nói này của con gái, sặc một miếng cơm.
Cô sặc đến mức mặt đỏ rần rần, vừa ho khan vừa hỏi Tu Tu: “Khụ khụ, vì sao, vì sao con lại nói bố con, phẫu thuật thẩm mỹ thất bại? Khụ khụ…”
“Bởi vì lần trước chị dâu nói với con là chị ấy rất muốn phẫu thuật thẩm mỹ nhưng mà không dám, bởi vì người phẫu thuật thẩm mỹ thất bại không thể có biểu cảm rõ ràng được, sẽ trông giống như tượng đồng vậy.” Tu Tu chỉ chỉ vào Văn Thiệu, lớn tiếng nói: “Vừa rồi khuôn mặt bố giống tượng đồng.”
Khôi Khôi ở bên cạnh kéo kéo cô nhóc: “Không được nói ông chú như thế.”
Cậu bé gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, có vẻ khó xử lắm: “Nhưng mà ông chú ơi, Khôi Khôi cũng cảm thấy ông không cười thì đẹp hơn.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tu Tu phụ họa theo lời cậu bé: “Bố ơi, con cũng cảm thấy bố cười xấu quá.”
Giang Vãn Ninh nghiêng người cười không ngừng nghỉ, không hề chú ý tới khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh đã đen thui.
Giang Vãn Ninh hòa hoãn lại một lúc, sau đó hít sâu một hơi rồi đưa tay kéo khóe miệng anh xuống: “Xin anh đó, đừng cười nữa.”
Thật ra không phải Văn Thiệu không biết cười, mà là bình thường cảm xúc trong anh không trập trùng quá nhiều, phần lớn thời gian đều mang dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh. Cộng thêm việc, có thể là vì ở công ty lâu, khí chất mạnh mẽ hơn một chút nên mới bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-huong-sau-man-truong/2848385/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.