Khi Giang Vãn Trừng đi vào thư viện, vị trí anh hay ngồi nhất đã bị người ta chiếm mất, anh chỉ đành ngồi ở chỗ khác cùng với Điền Nghi Niên.
Nghĩ kỹ thì vị trí này cũng không tệ lắm, sau khi ngồi xuống, hễ Giang Vãn Trừng ngẩng đầu lên là anh có thể nhìn thấy Nhan Nghiên ngồi cách đó hai bàn, vừa hay đối diện với vị trí của cô.
Nhưng vị trí này không có ai ngồi thì tất nhiên là cũng có cái lý của nó… nó gần máy đun nước nhất, gần đến mức Giang Vãn Trừng giơ tay lên là có thể đụng vào bình nước dự bị của máy.
Anh ngồi bên cạnh, cảm thấy mình chính là thần thú chỉ có nhiệm vụ canh chừng máy đun nước.
Điền Nghi Niên không phải đến đây để làm việc nghiêm chỉnh, cậu ta vừa ngồi xuống là đeo tai nghe nghe sách nói ngay, không thấy có gì ảnh hưởng.
Giang Vãn Trừng lại khác, anh nhíu mày nhìn chằm chằm đề bài, mạch suy nghĩ trong đầu vừa kết nối là bị tiếng ùng ục của máy đun nước cắt ngang ngay.
Anh ép buộc mình chuyên tâm, cuối cùng cũng tập trung được.
Còn chưa viết hết hai hàng thì Điền Nghi Niên ngồi đối diện đột nhiên đá anh.
“Cậu làm gì vậy?” Giang Vãn Trừng đè giọng nói xuống rất thấp, trên mặt chỉ toàn là vẻ mất kiên nhẫn.
Nhưng một giây sau, anh nhìn thấy Nhan Nghiên tới rót nước.
Ngay lập tức, vẻ khó chịu trên mặt Giang Vãn Trừng tan đi hết, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn người ta chằm chằm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-huong-sau-man-truong/2848377/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.