Một lúc sau thấy im ắng, Na Anh khẽ mở mắt, thấy anh có vẻ như ngủ rồi. Cô nhẹ nhàng rút tay mình lại, không ngờ anh giữ rất chắc.
Em cũng không ngủ được phải không?Um. Anh cũng vậy nhỉ.Anh lại nghiêng người sang phía cô, cô thì lúng túng xoay lưng lại phía anh.
- Không muốn nhìn anh à?
Cô im lặng mấy giây, muốn sắp xếp từ ngữ cho phù hợp để anh không hiểu lầm. Cô là chưa quen, chứ không phải ghét bỏ.
- Thấy hơi kì kì thôi.
Ngô Ngạn Thần mỉm cười, rồi xích lại một xíu mà ôm cô. Na Anh giật mình, cô quay lại trừng mắt nhắc nhở.
Đừng có ôm em như thế!Vậy ôm kiểều khác nhé!Não anh nhảy số nhanh kì lạ, ngay lập tức thơm "chụt" vào má cô. Na Anh giẫy nảy lên kháng cự, lại bị anh thơm vào mỗi một cái.
Cô thẹn quá hóa giận, đẩy anh mạnh ra khỏi người mình. Chiếc giường đơn bé bé không giữ nổi tấm thân đàn ông cao lớn, Ngô Ngạn Thần rơi "rầm" xuống đất khiến cô hốt hoảng.
- Em xin lỗi, em không cố ý.
Anh lôm côm dưới sàn, thực ra không đau lắm nhưng cố tình nhăn nhó như thể yếu đuối, giả vờ giả vịt không đứng dậy được. Còn cô áy náy và rối rít đỡ anh.
Em nhỏ mà khỏe thế!Còn đùa được à. Tại anh, anh cứ trêu em.Lúc này Ngô Ngạn Thần thấy Tạ Na Anh có nét giống hồi xưa, đáng yêu và quan tâm anh, dù anh có chọc ghẹo làm cô giận dối.
Anh ngồi lỳ dưới sàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-yeu-it-lan-hai-dam-sau/3624713/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.