Sự mè nheo và giữ khư khư của Ngô Ngạn Thần khiến Tạ Na Anh đồng ý ở lại, nhưng cô nhắc trước.
Hôm nay em rất rất mệt, anh nhớ là chỉ ngủ thôi đấy. Đừng có mà làm gì quá đáng.Um, nghe lời em.Bỗng dưng anh ngoan như cún khiến Na Anh không quen, nhưng thấy cũng hay hay.
Để đỡ ngại ngùng, cô không ngủ ngay mà ngồi xuống giường, kiếm một cuốn sách để đọc.
Ngô Ngạn Thần muốn thân mật gần gũi, liền sấn sổ ngồi cạnh.
- Anh làm gì vậy?
Mặt anh tỉnh bơ, ánh mắt nhìn cô rất lạ.
Anh đọc cùng em.Anh lấy sách khác đi, em đọc nhanh lắm, anh không theo kịp đâu.Vậy thì em chờ anh.Câu nói rất tự nhiên này lại làm cô không tự nhiên. Cô chờ anh ư? Cô khắc khoải bao nhiêu lâu, giờ lại chờ nữa ?
- Em sẽ không chờ anh, cũng không thích chờ anh. Khi nào anh có thể theo kịp em thì chúng ta đọc chung một
cuon sach.
Ngô Ngạn Thần giây trước vui vui, giây sau suy cực mạnh. Sao anh không theo đuổi người ta, mà lại muốn người ta phải chờ. Anh ích kỉ thế ai mà yêu cho nổi.
Anh hụt hẫng nhìn cô, thấy cô vẫn điềm đạm lật từng trang, thế là bẽn lẽn lại giá sách nhỏ muốn kiếm một cuốn cho mình.
Quan sát một lượt, sự chú ý của anh va vào sổ khám bệnh của con trai. Cuốn sổ nhỏ được mở ra, anh nhìn tỉ mỉ từng cột mốc một.
Hối hận quá, anh đã bỏ lỡ rất nhiều sự trưởng thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-yeu-it-lan-hai-dam-sau/3624712/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.