Từ Ngô gia, Ngạn Thần không về nhà riêng mà đi tới nhà bố mẹ Tạ Na Anh.
Tới gần cổng nhà cô, anh lấy điện thoại ra gọi. Không lạ lắm khi cô không nghe máy của anh.
" Anh đang ở ngoài nhà em. Gặp nhau một chút đi"
Na Anh nhìn thấy tin nhắn thì nhíu mày, cô gọi lại ngay lập tức.
- Tiền em trả anh đầy đủ rồi, có vấn đề gì à mà anh qua đây giờ này?
- Ừ, có vấn đề. Em ra đây nói rõ ràng, chuyện này nói qua điện thoại không tiện.
Cô miễn cưỡng xỏ dép rồi lén lút ra ngoài. Cô không muốn người nhà thấy cô ở chung một chỗ với Ngô Ngạn Thần, vừa đi cô còn vừa ngẫm nghĩ là mình kiểm đếm tiền rất kỹ, chắc chắn không thiếu được.
Cô ngó mặt ra đường, thì thấy anh đang đứng dựa xe đợi chờ. Na Anh cào cào lại mái tóc rồi lững thững đi tới.
- Có chuyện gì vậy?
Anh nheo mắt nhìn cô mà cười, còn cô lại thấy bất an.
- Qua gặp em chút rồi về thôi.
- Anh bị rảnh à? Tưởng chuyện gì nghiêm trọng chứ. Đùng đùng qua, mất công chi vậy!
Bất ngờ anh ôm cô, làm cô giật mình và vội vã kháng cự.
- Bỏ raaaaaa!
Ngô Ngạn Thần hít hà mùi hương trên cơ thể cô, giọng trầm lưu luyến ghé tai cô thì thầm.
- Mất công còn hơn mất em!
Cô tưởng mình nghe nhầm, lại ngửi thấy mùi rượu từ anh, càng khẳng định là anh không tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-yeu-it-lan-hai-dam-sau/3624686/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.