Tôi nói: “Cặp lồng đâu? Tôi phải về nhà”.
Cuối cùng thì anh ấy cũng chịu mở miệng ra rồi, tôi còn tưởng là anh ấy mở trừng mắt mà ngủ nữa chứ?
“Có phải vì tôi ôm em nên em cảm thấy khó chịu không?”.
Đúng là bị anh ấy đánh bại rồi, ông anh à.Khi tôi vừa khóc tôi cũng không biết vì sao lại khóc, sau đó khóc vì anh ấy trốntôi rõ xa, kiểu như sợ dính vào tôi không bằng. Rồi anh ấy chỉ biết ngồi như một khúc gỗ chau mày nhìn tôi. Cô nương đây khóc thảm như thế này,lẽ nào những giọt nước mắt này đều không đổi được một chút chút an ủinho nhỏ của anh ấy sao? Còn có chủ nghĩa nhân đạo không nữa. Nhìn thấytôi khóc là phân chia ranh giới ngay lập tức. Đúng là khiến tôi quá thất vọng.Mắt tôi ngấn lệ, lắc đầu.
Anh ấy lạiim lặng không nói gì, trái tim tôi hoàn toàn lạnh ngắt, tiếp tục chuẩnbị về nhà thì ông anh này lại mở miệng thốt lên một câu kinh người.
“Có phải anh ấy đối xử không tốt với em?”.
Chuyện gì với chuyện gì thế này! Nói chung là không thể nói chuyện với anh ấy được, thôi cứ chuyện ai người ấy nói vậy.
Tôi gật đầu, lại còn rơi xuống hai giọt lệ. Tôi nói: “Lâu lắm rồi anh ấy không liên lạc với em”.
“Cãi nhau à?”.
Tôi lắc đầu bảo: “Công việc của anh ấy bận, đi công tác rồi”.
“Đi công tác cũng phải gọi điện chứ? Công việc bận cũng không thể không liên lạc với em được”.
“Anh ấy hiểu nhầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-tien-chung-toi-gap-nhau-dai-loai-la-the-nay/2065321/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.