Tôi chạymột mạch lên tầng bốn, đứng thở hổn hển, 402 là phòng thuê, ngay cả cửaan toàn cũng không có, chỉ có mỗi cửa gỗ chớp không. Tôi chống tay lêncửa nhà anh ấy định thở chút cho đỡ mệt đã rồi mới vào, ai ngờ anh ấy đã mở khóa sẵn rồi, tôi dựa vào cửa phát là lọt thẳng vào, lảo đảo một lúc suýt chút nữa thì ngã sấp xuống phòng khách.
Anh ấy tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi bước từ trong phòng vệ sinh ra nhìn tôi, đúng lúc rồi vừa “phanh gấp”.
“Cần dùng gấp thế cơ à?”.
Anh ấy mặcáo sơ mi, cổ áo và gấu áo đều nhăn nheo, hình như vừa ngủ dậy, đầu tócbù xù, cằm lún phún râu. Nhìn anh ấy hình như tiều tụy hơn trước.
Tôi vốnđịnh giải thích nguyên nhân trước sau của việc tôi tới lấy cập lồng vàđột ngột lao vào phòng thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nói nhiều thế đểlàm gì chứ. Thế là ậm ừ “ừ” một tiếng cho xong.
“Tôi lấy nó đựng cơm rồi, em đợi tôi đổ ra đã”.
Anh ấy nói xong và đi vào nhà bếp.Tôi nhân cơ hội này nhìn ngắm nhà anh ấy một lượt, trong phòng khách đặt một bộ ghế sô pha ba người và một tràng kỉ, trên ghế vứt rất nhiều quần áo, trêntràng kỷ có vài cái túi, cốc, một đống tài liệu và laptop, một bên phòng khách đặt một dãy giá sách, trên giá có rất nhiều cuốn sách dày cộp,một bên thì đặt một hàng hành lý, số hành lý bị sân bay đánh dấu sắp kín hết rồi. Tôi thò cổ nhìn phòng ngủ, hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-tien-chung-toi-gap-nhau-dai-loai-la-the-nay/2065320/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.