Hơn một tiếng sau, cánh cửa nhà mở ra, Hướng Vũ Phàmngười đẫm mồ hôi, cầm một cái túi chạy vào.
“Mứt táo của cậu đây!” Hướng Vũ Phàm vứt túi mứt táo lên sofa, chỗ Lạc PhánPhán đang ngồi đọc sách, rồi chạy vội vào bếp tìm nước mát trong tủ lạnh, nóngđến chết mất.
Lạc Phán Phán đặt sách xuống, mở túi ra xem rồi nói vọng vào trong bếp: “BạnHướng, cảm ơn cậu đã mua mứt táo cho tôi, nhưng vừa rồi tôi không cẩn thận làmrơi mất thuốc rồi, làm thế nào bây giờ?”.
“Gì… hả?…” Nghe thấy câu nói không thể ngờ tới của Lạc Phán Phán, Hướng Vũ Phàmngạc nhiên tới mức phun cả nước ra ngoài, suýt chút nữa thì bị sặc. Vội vàngđặt bình nước đang cầm trên tay xuống, cậu chạy ra khỏi bếp, hỏi với giọng củamột người bất hạnh nhất. “Tại sao cậu lại làm mất được? Nhà tôi chỉ còn haiviên thuốc đó thôi! Cậu nói xem bây giờ phải làm thế nào?!”
“Thế… Hay là cậu chạy ra hiệu thuốc, mua cho tôi hai viên?”
“…”
Hướng Vũ Phàm nhìn ra trời nắng gay gắt ngoài cửa sổ, suýt chút nữa thì ngấtxỉu.
Lạc Phán Phán chép miệng, không nói gì, hai tay dường như vô thức ôm lấy bụng.
Mắm môi mắm lợi, cuối cùng Hướng Vũ Phàm cũng không thoát được cảm giác thấy cólỗi, mở cửa đi mua thuốc. Do quá tức giận nên không chú ý, cậu va vào một ngườibên ngoài cửa.
Là ai mà không chịu nhìn gì cả, không biết là tâm trạng của thiếu gia đangkhông vui sao?
Hướng Vũ Phàm đầy một bụng tức giận, ngẩng đầu định mắng thì nhìn thấy mẹ đangnghi ngờ nhìn cậu. “Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-dau-biet-yeu/57025/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.