"Qua Tết bạn cùng phòng của tôi về rồi, mai tôi cũng dọn đi thôi."
Nghe câu này, Mạnh Hạ Nhĩ hơi sững người. Lúc ấy, anh đang đứng sau lưng Dương Hạo Tư, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy cặp cậu của cậu ấy qua gương.
Anh hỏi: "Nhanh vậy sao?"
Tiểu Dương gật đầu: "Tối nay tôi thu dọn một chút, mai xách vali đi là được rồi."
"Ồ."
Tất nhiên, anh không thể giữ cậu lại. Giữa họ bây giờ chẳng là gì của nhau, người ở nhờ nay dọn đi, lẽ ra anh phải mừng mới phải.
Nhưng anh vốn nghĩ Dương Hạo Tư sẽ ở thêm một tháng nữa. Dù gì cả hai đều ngầm hiểu rằng họ vẫn còn dây dưa với nhau. Cứ chờ thêm chút nữa xem sao, đây mới là lần "tổng kết sau chia tay" thứ ba thôi mà, biết đâu chờ thêm chút nữa lại có cơ hội tái hợp.
Dù ngoài miệng nói cứng với Lưu Nghiêm Du, nhưng anh đã lén tâm sự với Mễ Lạp rằng đêm nào anh cũng mơ thấy Dương Hạo Tư. Anh còn bảo, thêm nửa tháng nữa, nếu hai người chung sống vẫn ổn, anh sẵn lòng xuống nước lần thứ tám.
Hơn nữa, biểu hiện của Dương Hạo Tư tuyệt đối không giống một người đã hết tình cảm với anh.
Một buổi chiều nọ, Dương Hạo Tư tìm không thấy điều khiển, bèn buột miệng gọi theo thói quen: "Chồng ơi."
Mạnh Hạ Nhĩ cũng quen miệng đáp lại.
Dù sau đó cả hai lúng túng mất nửa tiếng, nhưng ai cũng hiểu, hai năm qua họ vẫn chưa quên được nhau.
Làm sao Dương Hạo Tư có thể nghĩ rằng mình không còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-cach-mat-thu-bay/5070891/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.