Sau một lúc năn nỉ ỉ ôi với sự giúp sức của anh, cuối cùng hai quả mông đào của Kỳ Ngôn cũng được bảo toàn. Cứ tưởng lần này tiêu thật rồi.
Anh ngồi xuống ăn sáng cùng mẹ con cô, dù sao dì Kim cũng đã nấu ba phần. Tiểu Ngôn ngồi sát cạnh anh, trông ra dáng cha con với nhau lắm rồi đây.
- Chú à, chú ăn thêm này.
Nhóc nhỏ còn gắp thức ăn cho anh, chẳng lẽ người làm mẹ như cô đã bị ra rìa. Nhóc con này đang "nối giáo cho giặc" sao? Cô chỉ biết nói thầm trong lòng: "Đúng là cha nào con nấy mà".
- Cháu cũng ăn đi.
Lại còn thân thương với nhau như vậy, chưa gì mà cô đã cảm thấy ghen tị rồi. Chỉ cần có anh xuất hiện thì Tiểu Ngôn sẽ xem cô như người vô hình. Chán thằng nhóc này thật.
Như mọi ngày, cô vui vẻ đến công ty làm việc, nào ngờ chưa kịp lên đến phòng làm việc đã nghe thấy nhân viên đồn ầm cả lên. Hỏi ra mới biết, họ đang xì xầm bàn tán về hình ảnh thân mật tối qua của cô và chủ tịch Huân ở buổi tiệc.
Khoảnh khắc anh vòng tay ôm lấy eo cô, hai người nhìn nhau đắm đuối đã rơi vào tầm ngắm của các tay báo chí, chỉ trong một đêm, tin tức liền được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
- Anh tính giải quyết chuyện này thế nào? Mọi người ở công ty đang nghĩ rằng tôi và anh có...có quan hệ mờ ám.
Thái độ bình thản, dửng dưng ngồi trên chiếc ghế xoay của anh khiến cô càng khó chịu. Huân Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-yen-trien-mien-troi-buoc/614129/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.