Người ấy vận bào lục đã bạc màu, giắt hai vạt lên đai lưng cho khỏi vướng, quần đen chịt ống, chân dận hài thêu, lưng đeo học hành lý, và thanh trường kiếm giải đỏ tươi như máu. Tóc búi ngược nétmặt tuy còn trẻ, nhưng bộ râu ba chùm đen lánh dài quá ngực, khiến người khách bộ hành ấy già thêm đến mười tuổi nữa. Khuôn mặt dài, xươngxương, mũi cao và thẳng, mi thanh mục tú long lanh tựa sao băng. Thoạtnhìn ai cũng biết khách bộ hành đó từ phương xa tới dù chẳng có bọc hành lý trên lưng.
Trong Tam Môn cốc chỉ có hai trang trại nuôi gia súc, trừ nhữngngười lui tới giao dịch buôn bán quen thuộc với hai Trại chủ, ngoài rakhông có một ai xa lạ qua lại khu vực này cả. Bởi vậy, khi mới thấyngười thọt chân bước thấp bước cao, trên đường khô khan đầy sỏi đá, haicha con họ Địch và Lâm Diêm Bá lấy làm lạ lùng, không ai bảo ai mà cũngnhìn nhau thăm dò ý kiến.
Họ chắc chắn cũng không phải khách của bên Hàn gia trại nữa, vìkhông có ai lại dại đi bộ vào Tam Môn cốc, để điều đình mua hay bán giasúc với họ Hàn, Địch. Những người ấy không đi ngựa thì dùng xe.
Đang tập tễnh chống gậy đi giữa đường, chợt nghe thấy tiếng vóngựa ở phía sau, người thọt chân vội tránh bên ven đường, ngừng bướcchống gậy chăm chú nhìn.
Đoàn người ngựa cũng nhìn lại nhận xét. Chờ ngựa đi qua hắn ít bước, Địch Lân mời dừng ngựa hỏi :
- Tiên sinh từ phương xa tới, tìm kiếm ai trong khu này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-y-nu-hiep/3042000/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.