Nghĩ cũng buồn, hai người chung giường mà chẳng yêu thương nhau, để đến lúc người kia cần người giải tỏa cũng chẳng dám ở gần, chẳng dám thả lỏng bản thân để làm liều thuốc giải cho anh. Từ lúc nào tôi đã cảm thấy muốn được gần anh, nhưng để tôi xả thân làm thuốc giải tôi lại không dám, trên hết tôi sợ đến khi tỉnh rượu anh càng khinh bỉ tôi hơn, anh sẽ cho là tôi lợi dụng anh để gắn bó thể xác với anh hòng níu chân anh. Không… tôi có chết cũng không thể làm như vậy được. Nhưng mà… tôi hành động như vậy liệu… anh có giận tôi chút nào không? Anh từng nói… lỡ vượt rào cũng chẳng sao cả… đằng nào cũng đã là vợ chồng hợp pháp rồi, bảo cả hai chưa quan hệ cũng chẳng ai tin, còn gì để tiếc nhau nữa, thế mà lúc anh cần tôi lại bỏ mặc anh. Tôi khẽ lắc đầu, thà bị anh giận cũng được, còn hơn… hơn là anh cho rằng tôi cố ý, thậm chí lỡ như hậu quả là một bào thai thì còn tồi tệ hơn nhiều. Kệ đi, đừng nghĩ gì hết nữa!
Tôi kệ được thật, chẳng biết ngủ được từ lúc nào, đến khi nghe có tiếng chuông điện thoại của Bách mới giật mình. Là cô ta gọi cho anh, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói quan tâm ấm áp của anh vang lên khiến lòng tôi đau nhói. Anh còn chẳng thèm rời khỏi phòng, mặc kệ tôi nghĩ sao thì nghĩ, chính xác là… anh muốn tôi hiểu tôi và anh chẳng thể có bất cứ tương lai nào, mọi điều anh làm đều chỉ vì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387158/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.