Chị bác sĩ chụp chiếu khám xét chân tôi một hồi, nở nụ cười nhìn cả hai vợ chồng tôi chị nói:
– Chân thế này cũng không cần phải bó bột đâu, hạn chế đi lại độ một tuần là được.
Tôi mừng như bắt được vàng, hai mắt long lanh cảm ơn chị ấy:
– May quá… bao nhiêu việc mà phải bó bột chắc em chết mất.
– Một tuần nằm yên trên giường à bác sĩ?
Bách cau mày hỏi, chị bác sĩ nhìn anh đáy mắt có chút cười trả lời:
– Không cần, đi lại nhẹ nhàng, hạn chế nhất có thể là được.
– Cảm ơn bác sĩ.
Mua lọ thuốc bôi cho nhanh khỏi ở hiệu thuốc gần phòng khám, tôi cùng Bách về nhà bố mẹ tôi. Về đến nơi cũng gần mười hai giờ, Thành đã rẽ vào quán mua ít đồ ăn nóng hổi trong lúc chờ tôi khám chân, lúc này anh ta đưa vào tay Bách. Bách chu đáo thật, hơn nữa… anh cũng muốn vào nhà cùng tôi.
Mẹ tôi vui vẻ ra mở cổng khi nghe tiếng tôi gọi:
– Về rồi đấy à hai con, ban nãy cái Kiều Anh gọi đúng lúc mẹ đong gạo, mẹ thêm luôn một bát gạo nữa là ăn thoải mái.
– Con tính chỉ có chuẩn thôi mẹ ạ, lúc nào mẹ chẳng xem xong cái phim Ấn Độ ấy mới đi nấu cơm.
Tôi cười toe đẩy thêm cửa cho Bách vào theo sau. Mẹ nhanh chóng phát hiện ra cái chân tập tễnh của tôi, xuýt xoa lo lắng:
– Chân con làm sao thế kia?
– À… con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-vo-tong-giam-doc/3387157/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.