Chương trước
Chương sau
Bên trong thang máy đã khôi phục bộ dáng bình thường, tựa như dấu bàn tay và vết móng tay ban nãy đều là do hai người bọn họ hoa mắt mà ra.
Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật không kịp chờ tới một giây đã nhảy ra khỏi thang máy.
Tô Mẫn ngay lúc hai người đi ra thì nhấc chân đi vào.
Lâm Tiểu Nghiên vội vã mở miệng: "Đừng đi!"
Nhưng muộn rồi, cánh cửa đã khép lại, sau đó thang máy bắt đầu đi lên. Lâm Nhất Nhật ở bên ngoài ra sức ấn nút mở cửa nhưng vô ích.
Tô Mẫn nghe được câu nói của Lâm Tiểu Nghiên, không hiểu sao có chút căng thẳng.
Cậu hủy bỏ số ba, một lần nữa nhấn số hai để ra ngoài, cậu quyết định đi thang bộ cho rồi.
Tô Mẫn cũng không muốn đụng phải mấy tình tiết khủng bố trong phim kinh dị.
Nhưng kỳ lạ là, thang máy trực tiếp đưa cậu lên lầu ba, "keng" một tiếng, cửa mở.
Tô Mẫn: "..."
Cái thang máy này hình như có chút vấn đề.
Tô Mẫn bước ra ngoài, cậu do dự xoay người xem thử, thì thấy thang máy vẫn như bình thường, chậm chạp đóng cửa lại.
Lâm Nhất Nhật dưới lầu nhắn tới: "Tô Mẫn, cậu ra khỏi thang máy chưa? Ở lầu mấy đấy?"
Tô mẫn trả lời: " Ở lầu ba."
Lâm Nhất Nhật: "???"
Hử? Không giống suy đoán của hắn.
Hai người Lâm Nhất Nhật quyết định đi cầu thang bộ lên, vừa nghĩ tới những thứ họ nhìn thấy trong thang máy khi nãy, thì không khỏi run nhẹ.
Giao bài tập xong, ba người đối mặt nhất thời không biết nói thế nào.
Nửa ngày sau Tô Mẫn đánh vỡ bầu không khí trầm mặc: "Các cậu ở trong thang máy đụng tới cái gì?"
Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật gật đầu.
Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Chúng mình không có đến lầu ba, mà bị thang máy đưa thẳng lên lầu bảy!"
Tô Mẫn nghi hoặc: "Lầu bảy?"
Trong ký ức của cậu cái lầu bảy này đã sớm bị chặn lại, hơn nữa cửa cầu thang bộ từ lầu sáu lên lầu bảy đã bị khóa.
Lâm Nhất Nhật nói: "Quan trọng nhất là, thang máy của trường học vốn không đi được lầu bảy!"
Tô Mẫn hỏi: "Có ý gì?"
Lâm Nhất Nhật đem điện thoại di động của mình cho cậu xem, trêи màn hình là một bài viết đã được đăng rất lâu trước đó ở trêи diễn đàn trường học*, vấn đề được thảo luận chính là lầu bảy.
(*Ở đây tác giả để là Trường học Tieba. Ý nói đến Baidu Tieba là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003.)
Người viết và những câu bình luận bên dưới đều tiết lộ cùng một tin tức, đó chính là___
Thang máy tới tầng sáu là cao nhất.
Nói cách khác, bọn họ vốn chỉ có thể đến tầng sáu, thế nhưng hiện tại lại xảy ra sự kiện quỷ dị, thang máy tự đi lên tầng bảy.
Tô Mẫn cảm khái: "Cái thang máy này có chút lợi hại."
Thế mà có thể phá vỡ kiến trúc hiện đại, hay do công trình trong phim kinh dị đều là đậu hũ nát nhỉ?
Lâm Tiểu Nghiên nói: "Thực sự thành tinh rồi."
"Hai cậu đọc mấy lời đồn lưu truyền trêи mạng về ma quỷ trong trường học chưa, có liên quan đến thang máy đó." Lâm Nhất Nhật thở dài nói: "Bọn họ phát hiện trong thang máy có một cái động, có người ở bên trong thò tay ra nắm lấy quần áo."
Hai người bọn họ may mắn không gặp chuyện này, cũng không thiệt hại gì nhiều.
Tô Mẫn nói: "Trường học có gắn camera trong thang máy không?"
Hai mắt Lâm Tiểu Nghiên sáng lên: "Có, chúng ta đi xem thử đi, chắc sẽ quay lại đó. Cầu thang bộ cũng có."
Ba người cùng đi tìm camera.
Nhưng bất ngờ là, quản lý camera lại nói: "Không có, nãy giờ tôi ở đây thấy vẫn bình thường, thang máy không lên được lầu bảy, đừng nói bừa."
Tuy nói như thế, hắn vẫn tìm lại hình ảnh ban nãy.
Hình ảnh quay từ lúc Tô Mẫn bắt đầu tiến vào văn phòng. Cùng lúc đó Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật cũng vừa tiến vào thang máy, cửa thang máy từ từ khép lại.
Dọc theo đường đi lên, con số trêи thang máy cũng thay đổi theo.
Mà bên trong một cái camera khác, Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật vẫn đang nói chuyện, sau đó không hiểu sao bọn họ đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Trong hình, thang máy dừng lại ở tầng 3.
Sau khi cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài, không nghĩ tới vài giây sau đã vội vàng quay lại, thậm chí còn gõ gõ lên vách thang máy, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.
Nhân viên quản lý nhắc nhở: "Các em đều là sinh viên đại học, hẳn phải biết không được nhảy tới nhảy lui trong thang máy, cũng không được gõ mạnh, như vậy rất dễ có sự cố."
Lâm Tiểu Nghiên cùng Lâm Nhất Nhật sắc mặt trắng bệch.
Rõ ràng bọn họ đã đi lên lầu bảy, camera quay được lại là lầu ba.
Tô Mẫn liếc nhìn hai người, nói: "Em xin lỗi, bọn họ sáng sớm hôm nay chưa tỉnh ngủ, chúng em lập tức đi liền, lần sau sẽ không như vậy."
Cậu lôi hai người ra khỏi phòng quản lí.
Bên ngoài là ban ngày sáng sủa, mùa hạ làm bầu không khí toả ra hơi thở nóng bức, trừ Tô Mẫn ra, hai người còn lại đều cảm thấy như đang đứng trong hầm băng.
"Lầu bảy thật đáng sợ."
"Mình sẽ không bao giờ đi thang máy nữa đâu."
Bởi vì buổi sáng có chỉ hai tiết, hiện tại bọn họ đã tan học, Tô Mẫn thấy đói bụng, trực tiếp mang theo hai người đi nhà ăn.
Sau khi đến nhà ăn, Lâm Nhất Nhật nhanh tay chọn cái này chọn cái kia, ngay cả Lâm Tiểu Nghiên ăn cơm cũng nhiều gấp đôi so với Tô Mẫn.
Tô Mẫn thật sự khϊế͙p͙ sợ.
Thấy cậu nhìn mình, Lâm Tiểu Nghiên ngượng ngùng nói: "Mình chỉ ăn hơi nhiều chút thôi."
Tô Mẫn thu tầm mắt lại: "Không nhiều đâu."
Biến sợ hãi thành ɖu͙ƈ vọng ăn uống, cậu biết, cậu hiểu.
Là do cậu ăn ít thôi.
So với hai người bạn cùng lớp đang trong trạng thái hoảng hốt, Tô Mẫn lúc này cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn làm cho người khác có cảm giác an tâm dựa dẫm.
Lâm Tiểu Nghiên sâu kín nhìn cậu.
Mãi đến lúc bọn họ ăn được lưng chừng, số người trong phòng mới giảm đi phân nửa, không gian từ từ trở nên mát mẻ hơn.
Tô Mẫn đưa giấy ăn cho hai người, nói: "Tốt, hiện tại chúng ta thảo luận một chút trong trường học đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
Lâm Tiểu Nghiên: "...Đừng thảo luận."
Tô Mẫn nói: "Không được, Lưu Lỵ Lỵ là bạn cùng phòng của cậu, rõ ràng chết không đúng, cậu là người thứ nhất nói."
Lâm Tiểu Nghiên hỏi: "Vậy muốn mình nói cái gì, mình cũng không biết cậu ấy chết thế nào, lúc cậu ấy đi vệ sinh mình vẫn còn ngủ đấy."
Tô Mẫn hỏi: "Trước đó các cậu đã làm gì?"
Mấy loại phim kinh dị vườn trường như thế này cậu nghe qua đều là chơi bút tiên**, sau đó bút tiên bắt đầu giết người.
Cậu chống cằm: "Ví dụ như... chơi bút tiên?"
Lâm Tiểu Nghiên đơ một chút.
Biến hóa này của cô bị Tô Mẫn thu vào trong mắt, cậu không nhịn được hỏi: "Các cậu thật sự chơi bút tiên? Không thể nào?"
Nữ chính có thể tìm đường chết sao?
Lâm Tiểu Nghiên nói: "Không có, không có chơi bút tiên..."
Tô Mẫn vừa mới thở ra một hơi thì nghe thấy cô nói câu tiếp theo, cùi chỏ cậu đang tì trêи bàn cũng trượt xuống.
"Chúng mình chơi...đũa tiên."
Tô Mẫn xoa xoa cánh tay, "Nói một chút."
Lâm Tiểu Nghiên trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói tình hình tối hôm qua.
***
Trở lại thời gian tối hôm qua.
Bốn nữ sinh đang đứng đối diện nhau, bầu không khí cực kỳ khẩn trương.
Trêи cái bàn trước mặt các cô để một ít đũa gỗ nhỏ, nhìn sơ qua là biết làm ẩu, hai cái đũa được một sợi dây đỏ quấn lại với nhau, tạo thành chữ thập (十),giống hệt cây thánh giá trong giáo đường.
Trò chơi này quy định phải có nữ sinh tham gia.
Đũa tiên trêи Internet cũng không được miêu tả nhiều, ngay cả phương pháp thực hiện đều rất đơn giản, cho nên bọn họ cũng không biết đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Bốn người nắm chặt đũa, cùng hô câu thần chú.
"Đũa tiên đũa tiên mau hiện ra, xin mời tới nơi này ngồi một chút..."
Mỗi người đọc một lần, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, những người còn lại đồng thời đọc.
Bọn họ liên tục đọc ba lần, vậy mà nửa điểm phản ứng cũng không có.
Lưu Lỵ Lỵ nhát gan một chút, xem bộ dáng đã không muốn chơi tiếp, vốn cũng là do bọn họ rủ cô mới tham gia thử nghiệm.
Hơn nữa cô đã xem qua rất nhiều phim kinh dị, nói không sợ là không thể.
Lưu Lỵ Lỵ đang định kéo tay về, thì đũa đột nhiên động.
Lâm Tiểu Nghiên đối diện thấp giọng kêu lên: "Động! Các cậu không có ai nhúc nhích chứ?"
Bốn người đối diện nhau, hơi lắc đầu, thấy được trong mắt từng người là kinh hoảng cùng hưng phấn.
Lưu Lỵ Lỵ im lặng nuốt nước bọt, bàn chân cũng bắt đầu lạnh.
Lúc này cây đũa hình thánh giá được cột dây đỏ trêи tay các cô, mang theo tay bọn họ chậm rãi di động, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tiểu Nghiên phá vỡ trầm mặc: "Đũa tiên đũa tiên, học kỳ này ta có trượt không? Có thì gõ một cái, không gõ hai lần."
Cô đã trượt sáu khoa thi.
Trường học quy định bốn năm đại học chỉ được trượt bảy khoa, cuối cùng có tuyên bố cho thi lại hay không cũng chưa thấy. Nếu còn trượt nữa cô đừng mơ lấy được bằng tốt nghiệp và bằng đại học.
Lâm tiểu Nghiên không lấy được cái này, ở trường học mấy năm coi như uổng công.
Dưới ánh mắt ba người, đũa gõ hai lần, chậm rì rì.
Lâm Tiểu Nghiên lập tức muốn nhảy dựng lên, ngẫm lại đũa vẫn ở trong tay, liền ngừng lại: "Cái này thật hay giả, các cậu hỏi mau đi, thời gian không còn sớm."
Nửa canh giờ đi qua.
Lâm Tiểu Nghiên tính toán thời gian không sai biệt lắm, thấp giọng nói: "Chúng ta nên đưa đũa tiên đi, chuẩn bị đi..."
Trò chơi này tất nhiên không thể thiếu phân đoạn nào, một khi không đưa đũa tiên đi, tất cả các chuyện tiếp theo đều sẽ bắt đầu phiền phức, thậm chí còn có khả năng mất mạng.
Lưu Lỵ Lỵ đột nhiên hét lên: "Gay go rồi, dây thừng đứt!"
Sắc mặt Lâm Tiểu Nghiên lập tức thay đổi, cô cúi đầu nhìn xuống, dây thừng đã đứt một nửa, nửa còn lại vẫn đang lảo đảo bên dưới.
Cô liền vội vàng nói: "Mau mau, đũa tiên mời về đi..."
Những người khác cũng nhanh chóng niệm theo.
Bốn người đều quên không còn một mống, đưa đũa tiên đi cần phải đem cửa mở ra, mà lúc này cửa trong phòng đã sớm đóng chặt chẽ.
Mãi một phút sau, trán bốn người đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Trải qua chuyện này không còn ai dám nói nhảm nhiều, ai nấy đều mang khuôn mặt trắng bệch về giường, che đầu lại ngủ.
...
Lâm Tiểu Nghiên cúi đầu: "Chuyện chính là như vậy."
Sau khi đưa đũa tiên đi, bọn họ trực tiếp đi ngủ, không làm thêm gì nữa, mãi đến tận hừng đông cô mới phát hiện Lưu Lỵ Lỵ chết trong buồng tắm.
Tô Mẫn chỉ có thể nói: "... Các cậu cũng thật lợi hại."
Lâm Nhất Nhật hỏi: "Lâm đại tiểu thư, cậu trượt sáu khoa à? Lợi hại lợi hại, mình đây mới trượt ba khoa thôi nè."
Tô Mẫn: "..."
Lâm Tiểu Nghiên trừng hắn một cái, "Trọng tâm là cái này sao? Mình trượt không quan trọng, quan trọng là Lưu Lỵ Lỵ chết rồi."
Tối hôm qua cô có nghĩ đến trường hợp này, thế nhưng cũng không nói.
Lâm Nhất Nhật vỗ đầu: "Ai cho các cậu làm chuyện như vậy, hơn nữa người khác đều mời bút tiên, các cậu trực tiếp mời đũa tiên, cái này có gì tốt mà mời."
Nửa đêm chơi mấy loại này cũng không có cái gì tốt.
Đương nhiên, việc hắn giựt dây Tô Mẫn mời Kính Tiên lại không kể vào bên trong.
Tô Mẫn suy tư chốt lát, hỏi: "Tôi cần phải hỏi như vậy, các cậu cuối cùng đã thật sự đưa đũa tiên đi sao?"
Sau khi nói xong cậu liền vung vung tay, "Hỏi cái này quá thừa."
Lâm Tiểu Nghiên hỏi: "Tại sao?"
Tô Mẫn nói: "Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết khẳng định chưa đưa đi."
Lâm Tiểu Nghiên: "..." Vậy ngón chân cậu thật sự quá lợi hại.
Tô Mẫn hỏi lần cuối cùng: "Các cậu chắc chắn không đưa đi, đưa đi rồi sẽ không chết người. Cậu có thấy mặt đũa tiên không?"
Theo quy luật của phim kinh dị vườn trường, con quỷ loại này hầu như đều chết trong trường học.
Mà cũng không thể đơn giản như vậy, bởi vì phim kinh dị này gọi là , chứ không phải là , đạo diễn nói trêи internet hình như không chỉ có một sự kiện như vậy.
Đũa tiên e rằng chỉ là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, hoặc thậm chí có khả năng chỉ là miếng mồi nhử.
(Tác giả có lời muốn nói:
Thang máy: Nhanh~đến~thượng~ta~nè
Lâm Tiểu Nghiên: Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa liền đói đến phát hoảng.
Phần sau tác giả nói gì đấy mình không hiểu lắm nên thôi.)
**Bút tiên thực tế gọi là Bói bút chì (Pencil Game hay Six Pencils, Charlie Charlie) là một trò chơi truyền thống của Mexico.
Thông qua chiếc bút chì, người chơi (thường là trẻ em) được cho là có khả năng liên hệ với linh hồn của một đứa trẻ có tên Charlie để trả lời những câu hỏi.
Để chơi trò chơi này cần 2 người chơi và đủ 6 cây bút chì còn nguyên chưa gọt. Mỗi người cầm 3 cây viết chì và sắp xếp chúng sao cho 3 cây bút tạo thành một hình vuông. Người chơi sẽ đưa 2 đầu thanh bút chạm khít vào nhau và giữ cho cây bút ở nguyên vị trí.
Sau đó, hai bạn cùng nói hai lần, "Charlie, Charlie, can we play". Câu trả lời sẽ được biểu thị bằng việc cây bút tự động di chuyển. Nếu cây bút di chuyển vào bên trong, câu trả lời sẽ là Yes (có),nếu cây bút di chuyển ra bên ngoài, câu trả lời sẽ là No (không).
Nếu một bên di chuyển vào trong và bên còn lại ra ngoài thì nó có nghĩa là "có thể", hoặc câu hỏi đó không được đáp trả.
Khi kết thúc trò chơi, cả hai bạn hãy cùng đồng thanh nói "Charlie, Charlie, can we stop". Khi cây viết di chuyển vào trong hoặc lên trêи, bạn thả chúng xuống sàn nhà và nói "Goodbye" để phá vỡ trò chơi này.
Theo các chuyên gia, bói chén, bói bút, bói cầu cơ nói chung thực chất là kết quả của hiệu ứng vô thức ở con người (ideomotor effect) mà thôi. (Nguồn Internet)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.