Con quỷ không đầu kia tiến vào rồi cũng không thấy đi ra nữa.
Tô Mẫn không biết nó sẽ rời đi từ chỗ nào hay vẫn quanh quẩn trong phòng Hào ca. Cậu thấy cái khả năng nào cũng đáng sợ hết.
Ân Trạch lúc này hỏi: “Cậu vừa thấy cái gì?”
Tô Mẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi quyết định nói ra những gì mình thấy, dù sao đây cũng là một manh mối quan trọng.
Cậu chỉ sợ bọn họ hoảng thôi, Tô Mẫn sắp xếp từ ngữ lại rồi nói, “Ban nãy có một con quỷ không đầu tiến vào phòng của Hào ca.”
Nhưng mà hình như những gì cậu nói cũng không giảm được chút xíu độ đáng sợ nào.
Phương Thư Tuyển cùng Ân Trạch nhìn cậu chằm chằm, nửa ngày sau vẫn chưa nói gì.
Tô Mẫn nghĩ trong đầu, có phải mình dùng từ làm cho bọn họ sợ quá rồi không, hai người này hoảng sợ quá nên không phản ứng được à?
Vẫn là Phương Thư Tuyển tỉnh táo lại trước, hắn xoắn xuýt một lát rồi hỏi: “Ý cậu là không phải người?”
Chứ quỷ không đầu là tình huống gì?
Tô Mẫn nhấn mạnh lại: “Là quỷ không đầu, một con quỷ không có đầu.”
Ân Trạch cau mày, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác, hỏi: “Lần trước cậu cũng nói chuyện với quỷ phải không?”
Tô Mẫn không nghĩ tới hắn lại hỏi chuyện này, cậu thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy, sợ doạ hai người nên tôi vẫn không kể.”
Dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy Thẩm Túc, cậu nói chưa chắc họ đã tin thật.
Phương Thư Tuyển nói: “Khoan nói chuyện trước đây, nói cái ban nãy kìa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/1679876/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.