Hắn tỏ vẻ cứ như đây là một câu rất bình thường vậy.
Thế nhưng… Ân Trạch lại lườm một cái, “Cậu đang nói chuyện cười à? Cậu có biết gọi cậu tới làm gì không?”
Phương Thư Tuyển nói: “Tôi biết.”
Ân Trạch đang muốn cười lạnh một cái thì nghe hắn nói tiếp: “Nhưng tôi sợ cậu đánh nên tôi không nói đâu.”
Hắn nói vậy làm Ân Trạch có chút nghi ngờ.
Nhưng mà nghĩ lại tên này chắc chắn không đưa ra được ý tưởng gì hay ho nên Ân Trạch chỉ hừ một tiếng, rồi xoay người lại tự leo lên giường mình ngủ.
Phương Thư Tuyển nhìn nhìn, “Thì ra cậu ngủ ở đó.”
Ân Trạch không quay đầu lại mà nói, “Cậu đừng nghĩ tới chuyện sang đây.”
Phương Thư Tuyển cũng không cãi, chỉ ngồi xuống cái giường phía dưới hắn: “Nếu cứ quan hệ hữu nghị thế này tôi có được ở đây luôn không nhỉ?”
Tô Mẫn nói: “Tôi cũng không biết, nhưng anh có thể ở đây một đêm đấy, còn mai thế nào thì phải hỏi lại cảnh sát.”
“Chắc là được.” Phương Thư Tuyển sờ sờ cằm, nói: “Một đêm cũng có thể, chẳng lẽ thêm vài đêm nữa mà không được à?”
Ba người ở chung một phòng thực sự rất thuận tiện, muốn làm cái gì thì chỉ cần kéo người kia một cái, nói chuyện cũng thuận hơn nhiều. Không giống trước đây, phải tới giờ ăn cơm hoặc giờ lao động bọn họ mới nói được một hai câu.
Tô Mẫn hỏi: “Anh rửa mặt chưa?”
Phương Thư Tuyển gật gật đầu, “Cũng gần tắt đèn rồi.”
Hắn vừa dứt lời, cái loa bên ngoài cũng vang lên, còn chưa tới một phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/1679875/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.