Chương trước
Chương sau
Người thông minh đều có thể nhìn ra đó là máu.
Tô Mẫn vừa nhìn thấy cảnh tượng này cũng bắt đầu đau đầu, não cậu nhanh chóng lướt qua cảnh cá mập ngoặm thịt người và trăn khổng lồ trong phim điện ảnh kinh điển đến mấy lần.
Có thể nói mấy bộ phim đó chính là bóng tối thời thơ ấu của cậu, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ trong bộ phim nào đó có cảnh một con trăn khổng lồ bơi lội trong nước, mà cái bụng của nó lúc đó thậm chí còn lộ ra hình người chưa kịp tiêu hoá…
Tô Mẫn vội vã dừng trí tưởng tượng của mình lại, cậu đã gần ói ra tới nơi.
Nghe được tiếng động, mấy tù nhân tới sau vẫn chưa biết chuyện gì thì vội vã hỏi: “A, thật sự có người rơi vào sao?”
Cái người phát hiện đầu tiên trả lời: “Đúng vậy, chính mắt tôi nhìn thấy! Không có lầm đâu!”
Theo tiếng nói chuyện của mọi người, mặt nước khuấy động mỗi lúc một lớn dần.
Phương Thư Tuyển bình tĩnh nói: “Phỏng chừng lành ít dữ nhiều.”
Mặt nước đến bây giờ vẫn chưa nguôi, nhìn kịch liệt như vậy chắc chắn bên dưới đang có chuyện xảy ra, hơn nữa đứng trên bờ cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
Tô Mẫn gật gật đầu, “Tỷ lệ người này chết rất cao, nếu may mắn còn sống có lẽ cũng sống dở chết dở.”
Cậu đoán hắn chết như vậy là vì nhắc nhở của rạp chiếu phim không thể sai được.
Ân Trạch đứng bên cạnh cậu, hàng lông mày hắn nhíu chặt, “Hai ngày gần đây người chết thực sự rất quái, hơn nữa càng ngày càng máu me.”
Phương Thư Tuyển nghĩ tới điều gì, hỏi: “Trước đây cũng chết rất nhiều người?”
Hắn vào sau nên cái gì cũng không biết.
Ân Trạch hiếm thấy không có tranh cãi cùng hắn, mà đáp lời: “Ngoại trừ cái tên chết trong ống ngầm ngày hôm qua, trước đó còn có một người chết vì cuống họng bị kéo cắt.”
“Tôi còn tưởng cậu ở đây rất an toàn.” Phương Thư Tuyển đột nhiên mở miệng: “Không nghĩ tới còn nguy hiểm hơn bên ngoài.”
Ân Trạch hừ lạnh một tiếng, không để ý hắn nữa.
Tô Mẫn chen miệng nói: “Người bị kéo cắt có thể là tự sát, nhưng người này và người ở trong ống nước ngầm rất kỳ lạ.”
Phương Thư Tuyển trả lời: “Cứ như phim điện ảnh.”
Hắn còn nhớ cái ống ngầm trong cầu tiêu chỉ hơi lớn, không hiểu sao có thể chứa nguyên một bộ thi thể, hơn nữa lúc sáng sớm bọn họ rửa mặt thế mà không phát hiện có gì lạ.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cảnh sát trại giam đứng cách đó không xa nghe được tiếng động, “Mấy người đứng đây làm gì? Tách ra, tách ra nhanh lên, hôm nay làm không xong thì buổi trưa đừng hòng ăn!”
Một người nhắc nhở: “Có người rơi xuống sông rồi!”
Hắn vội vã chỉ xuống vùng nước có màu đỏ sậm giữa con sông.
Cảnh sát trại giam dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này kèm với mùi máu tanh liên tục bốc lên là hắn biết có chuyện không ổn.
Hắn đang định nhảy xuống cứu người, thế nhưng mặt nước đột nhiên lộn một vòng.
Một cái xác nổi lềnh bềnh xuất hiện trên mặt nước.
Chờ đến khi có thể nhìn thấy rõ, mấy người xung quanh đã không nhịn được hoảng sợ kêu lên: “A! Đó là cái quỷ gì!”
Thi thể nhanh chóng được đưa lên bờ, trong đầu mỗi người ở đây đều tự động xuất hiện một câu —— bộ dáng của quỷ
Ban đầu người này vẫn hoàn hảo, nhưng không hiểu sao sau khi hắn rớt xuống nước thì da dẻ đã thối rửa hoàn toàn, giống như bị thứ gì gặm nhắm, khuôn mặt cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Bởi vậy, ngay cả cảnh sát cũng không dám đi xuống.
Bầu không khí quỷ dị bao phủ xung quanh đám người, cảnh sát trại giam nhanh chóng điều tra: “Hắn ở phòng nào? Số hiệu của hắn là gì?”
Sau khi kiểm tra cặn kẽ, cuối cùng bọn họ cũng biết được người này là ai.
Nạn nhân ở phòng số 3.
Bạn cùng phòng của hắn nói: “Tôi tìm không thấy hắn chứ không nghĩ là hắn rớt xuống nước, vài phút trước hắn nói muốn đi tiểu, tôi không ngờ hắn đi qua bên này.”
Không ai nghĩ là người này sẽ đi đến bờ sông.
Sắc mặt Tô Mẫn trầm xuống.
Nếu như người chết nằm ở phòng khác cậu còn nghi ngờ, thế nhưng là tù nhân phòng số 3 thì chín mươi phần trăm có liên quan đến bóng trắng tối hôm qua.
Có điều tại sao tối hôm qua nó không trực tiếp giết người?
Phương Thư Tuyển trầm giọng nói: “Con sông này có thứ gì? Cá sấu? Trăn? Hay là cá ăn thịt người?”
Con gì có thể ăn thịt người hắn đều tưởng tượng qua một lần.
Sắc mặt Ân Trạch rất kém, “Miệng cậu không có gì tốt đẹp hơn à?”
“Đều ăn thịt người thì tốt hơn kiểu gì.” Phương Thư Tuyển trưng ra bộ mặt bình thản, “Cậu cũng quá ngây thơ.”
Ân Trạch phản bác: “Cậu mới là đứa ngây thơ.”
Phương Thư Tuyển nói: “Cậu không ngây thơ thì sao tiến vào đây.”
Ân Trạch sắc mặt còn khó coi hơn lúc nãy, thẹn quá thành giận nói: “Nói giống như cậu không ở tù vậy.”
Phương Thư Tuyển nhún nhún vai, không nói tiếp.
Tô Mẫn đã quá quen cảnh đấu võ mồm của hai người, dù sao cậu cũng thấy được tâm lý bọn họ đủ cao, hai người này có lẽ cũng không lo lắng chuyện sẽ xảy ra sắp tới.
Các tù nhân tụm năm tụm ba tụ lại một chỗ, không ai dám manh động.
“Mày nói xem, dưới sông có thứ gì ăn thịt người đúng không?”
“Tao mới nghe tiếng thì bọn họ đã nói có người rơi xuống, cuối cùng chết như vậy…”
“Hừ, nhổ cỏ an toàn hơn nhiều, đều do thằng 488. Nó tích cực như vậy vì hai cái đùi gà? Nhìn xem đi, tới nơi này thì khỏi nói rồi, chưa gì mà đã có người nộp mạng.”
“Mày có dám đánh nó không? Hào ca cũng phải đi đường vòng.”
“Mấy hôm nay tinh thần Hào ca không ổn, ngày nào lão cũng la hét có quỷ, xem ra sắp thoái vị đến nơi.”
“…”
Đủ loại tiếng thảo luận vang lên cùng nhau.
Nói thật, ở đây cũng không có mấy người thấy thương cảm với người đã chết. Bởi vì trong đây đều là một đám tù nhân, chuyện bọn họ sợ hãi chỉ có một, đó là khi nào sẽ đến phiên mình.
Tù nhân ngục này không có ai bị phán tử hình, chỉ cần lăn lộn đợi đến ngày ra tù là có thể rời đi. Nhưng nhìn tình hình này bọn họ chưa kịp ra ngoài đã mất mạng thì nói làm gì nữa.
Không có người nào sẽ nguyện ý chết ở trong ngục.
Thi thể được đặt trên bờ sông không ai dám đụng vào, đợi đến khi cảnh sát yêu cầu mới có người cầm xẻng lại đây.
Sau đó thi thể được bỏ vào trên mặt đất.
Tô Mẫn cùng Ân Trạch cũng chen đến xem, vừa vặn thấy rõ cảnh phía trước.
Trên thi thể có rất nhiều vết thương nhỏ, nhìn không ra là do cái gì tạo thành, nhưng có thể đoán được người này chết không phải do vết thương mà là do mất máu quá nhiều.
Phương Thư Tuyển thấp giọng nói: “Cách xa con sông này một chút.”
Ân Trạch liếc mắt nhìn hắn, nói: “Không cần cậu nhắc chúng tôi cũng biết, chuyện này không phải quá rõ à?”
Phương Thư Tuyển bất đắc dĩ nói: “Cậu hiểu là được.”
Tô Mẫn đối với việc hai người giờ nào cũng có thể cãi nhau thì cạn lời, “Vì sao con sông này có thứ như vậy, hay chỉ nơi này mới có?”
Phương Thư Tuyển nói: “Có lẽ, trước giờ tôi chưa từng thấy.”
Hắn thật sự chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, mấy án lệ* trên Internet đều có miêu tả lại vết thương, nhưng cái này thì khá đặc biệt.
Các cảnh ngục cũng không nhìn ra nguyên nhân, bọn họ nhanh chóng gọi người khác tới xem thử. Còn các tù nhân phải quay lại, nếu cứ để họ tiếp tục khủng hoảng sẽ có chuyện xảy ra “Đi về trước, nhiệm vụ hôm nay tạm hoãn.”
Tất cả mọi người lại bị chở về, ngoại trừ cái xác kia.
Một đường quay lại xóc nảy, Tô Mẫn nhìn thấy khung cảnh hoang vu bên ngoài, cậu không hiểu một nơi như thế này vì sao xuất hiện mấy chuyện ma quái.
Ân Trạch nói: “Xem ra ngày mai vẫn sẽ có chuyện.”
Tô Mẫn nói: “Cứ như thế này dù trong ngục giam có nhiều người đi nữa, sớm muộn gì cũng sẽ chết hết.”
Phương Thư Tuyển sờ sờ cằm, nghi hoặc hỏi: “Có nhiều chuyện như vậy mà bên trên không phái người xuống điều tra?”
“Phái người tới? Khỏi cần nghĩ.” Ân Trạch ở đây lâu hơn hai người bọn họ.
Chết nhiều người như vậy nhưng hắn chưa từng thấy bên trên điều người nào đến.
Tô Mẫn yên lặng thở dài.
Cậu có cảm giác ngục giam này đã bị lãng quên, nơi này không còn là vấn đề mà mấy người bên ngoài quan tâm nữa.
Cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Các anh biết ngục giam này tên gì không?”
Ân Trạch sững sờ, “Không biết, chưa từng hỏi.”
Phương Thư Tuyển có từng hỏi qua, hắn cau mày nói: “Bọn họ nói đây là ngục giam không tên, cái tên này tôi thấy rất kỳ lạ.”
Tô Mẫn liếc hắn một cái, “Tôi cũng nghe được giống anh.”
Làm gì có cái ngục giam nào có tên như vậy, nghe rất qua loa, lúc đặt tên có lẽ bọn họ lười đến nổi lấy đại lấy càng. Dù tùy tiện thì ít nhất cũng phải lấy tên khu vực này đặt cho, nhưng không hiểu vì sao lại gọi ngục giam không tên.
Nếu là tên của bộ phim thì không có gì lạ, dù sao đây cũng là phim kinh dị, nhưng chính cái ngục giam này tên như vậy mới quái lạ.
Ân Trạch cũng hiểu được, “Lẽ nào ngục giam này từng có chuyện gì đó?”
“Chắc chắn có.” Phương Thư Tuyển nhấc cằm, “Chuyện xảy ra hai ngày nay chưa đủ rõ ràng sao?”
Tách ra từng chuyện để phân tích cũng biết là cái ngục giam này không bình thường.
Chủ yếu bọn họ chưa từng vào tù nên không biết ngục giam khác trông thế nào, vài thông tin cậu biết đều lấy được từ nơi giới thiệu phim.
Ân Trạch không nói tiếp, quay đầu đi.
Xe đột nhiên ngừng lại, bọn họ về lại ngục giam.
Sau khi mọi người xuống hết, cảnh sát trại giam đưa bọn họ đến căn phòng xem khiêu vũ lúc trước, Tô Mẫn hơi giật mình.
Ân Trạch cũng cau mày, “Đừng nói lại bắt chúng ta xem khiêu vũ đi?”
Phương Thư Tuyển cười cười, “Xem cũng tốt, dù sao cũng có thứ để giải trí.”
Nhưng nằm ngoài suy đoán của mọi người, bọn họ không xem khiêu vũ mà xem thời sự phát lại, hơn nữa còn phải xem lại từ đầu.
Tô Mẫn: “…”
Phương Thư Tuyển thở dài.
Những người khác trong phòng cũng rên lên: “Vì sao? Không phải thả lỏng hả? Vì sao đột nhiên lại xem thời sự?”
“Tôi không muốn xem thời sự a!”
“Không cần cho tao xem dạ hội đâu, làm ơn chiếu chút phim, ở đây một bóng đàn bà cũng không có, ngày nào cũng phải xem thứ này.”
Các cảnh ngục không hề bị lay động, bọn họ đứng canh xung quanh căn phòng.
Ân Trạch tìm một chỗ ngồi xuống, “Phải xem một tiếng.”
Họ xem thời sự chẳng khác gì chương trình thôi miên.
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ chuyện xảy ra hôm qua khá bất thường, nên muốn mở thời sự cho chúng ta tĩnh tâm một chút.”
Thực ra Tô Mẫn có chút vui mừng, cậu không cần phải xem dạ hội lần nữa, nếu không tối nay kiểu gì Thẩm Túc cũng xuất hiện mời cậu khiêu vũ cho xem.
Hôm đó đám tù nhân này nhảy disco chẳng khác gì bệnh thần kinh.
Tivi đang chiếu chương trình các nhà lãnh đạo đi thị sát, mặt mấy người ở đây cũng không có biểu cảm gì, mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm màn hình.
Ngoài miệng nói không muốn xem, nhưng vì hoạt động giải trí thực sự quá ít, ngay cả bản tin thời sự không hiểu sao cũng trở nên hấp dẫn như vậy.
Tô Mẫn thật sự muốn cười.
Trước đây cậu cũng thường xem thời sự, lúc đó Lý Văn Tân không biết vì sao nổi cơn thần kinh, nhất định bắt bọn họ cùng nhau ngồi xem từ đầu đến cuối.
Dù tin tức mỗi ngày đều khác nhau, nhưng bản nhạc thời sự thì mười năm chỉ có một kiểu, cậu xem lần thứ mười cũng chẳng thấy có gì khác.
Cuối cùng một đám người chỉ biết chấp nhận số phận xem tivi.
Mãi cho đến khi thời sự chiếu xong, cả căn phòng đều là âm thanh thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cũng có một vài người xem đến say xưa ngon lành, thậm chí còn muốn xem tiếp.
Bởi vậy mà rất nhiều tù nhân đã quên người trong căn phòng số 3 trải qua chuyện gì.
Mặc dù Tô Mẫn cùng Ân Trạch không thảo luận thêm, thế nhưng bọn họ không thể quên được. Cho đến lúc từng người đều đã về lại phòng của mình, cũng không ai nhắc lại người gặp chuyện lúc nãy nữa.
Giống như người này đã bị trục xuất ra khỏi trí nhớ của mọi người rồi.
*Án lệ: là những vụ án xảy ra được ghi chép lại. Khi gặp vụ án tương tự thẩm phán sẽ dựa vào án lệ để xử án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.