Ngữ khí Thẩm Túc nói chuyện rất chậm, lại cố tình khiêu khích.
Tô Mẫn cũng ý thức được tư thế của cậu không thích hợp, hơn nữa nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, liền tức giận, xoay trụ tay y.
Thẩm Túc không hề phản kháng chút nào.
Tô Mẫn không cảm thấy chỗ nào khác lạ, trực tiếp từ trêи người y lộn xuống, cách xa y, nói: "Nói chuyện nghiêm túc."
Thẩm Túc đáp: "Nói chuyện nghiêm túc."
Tuy rằng Tô Mẫn cảm thấy y đây là qua loa, mà dù sao cũng tốt hơn không nói, hơn nữa động tác cù lét này thật kϊƈɦ thích cậu.
Cậu tính thăm dò hỏi: "Chuyện xảy ra trêи sân thượng hôm nay ngươi biết không?"
Cậu khó có thể tin tưởng được thi thể nam nhân kia lại ở trong hồ cá, hơn nữa con quỷ bị chặt đầu cũng chưa biết được là ai.
Tô Mẫn thậm chí cảm thấy bất cứ nơi nào ở cái khách sạn này cũng có thể nhô ra cái đầu kia.
Thẩm Túc nhích qua bên cạnh cậu: "Biết."
Tô Mẫn không quản hành vi của y, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, hỏi: "Tại sao thi thể lại đối với ta phun bong bóng?"
Cậu sớm đã cảm thấy việc này kỳ quái.
Ban đầu phun một cái bong bóng có thể nói là bất ngờ, mà sau khi cậu nói xong thì phun một chuỗi bong bóng tất nhiên rất kỳ quái.
Trong phòng rất lâu không có âm thanh.
Tô Mẫn cho là Thẩm Túc đã rời khỏi, thế nhưng không nghĩ tới nghe được giọng y: "Không biết."
Tô Mẫn kinh ngạc, thì ra còn có chuyện Thẩm Túc không biết.
Lúc trước cậu còn đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-van-nhan-me-trong-phim-kinh-di/1679826/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.